CUNG ĐẤU KHÔNG BẰNG NUÔI CÚN - Trang 144

ra những chỗ hiểu được để hỏi.

“Chuyện con cái giữa Hoàng thượng và Lương phi vẫn từa lưa ra đó,

chưa đâu vào đâu, cô ta không nhân lúc này bày mưu tính kế cho mình thì
còn đợi đến lúc nào? Chẳng lẽ chờ đến khi Lương phi có bầu sinh con hay
sao?” Mạnh Tang Du vừa nói vừa giơ tay ra, hướng cái ôm về phía Ngân
Thúy đang bế A Bảo bước vào điện, “Mau để ta xem A Bảo, hôm nay đã đỡ
hơn được chút nào chưa?”

Cái gì gọi là chuyện từa lưa? Cái miệng của Tang Du quả thực làm

người ta vừa yêu vừa ghét. Chu Vũ Đế ư ử, dùng đôi mắt cún con ngập
nước tội nghiệp nhìn cô gái, dáng vẻ vô cùng có kiểu đòi ôm đòi nựng.
Mạnh Tang Du rời đi chỉ hai ba canh giờ, hắn đã cảm thấy khó chịu, toàn bộ
tâm tưởng đều lạc đến chỗ hư hư thực thực.

Hôm nay A Bảo mặc bộ đồ con thỏ, cái mặt chó lộ ra được tí, bị bộ da

thỏ lông xù ôm lấy, trên đầu là hai cái tai thỏ rất dài, mí mắt còn có sẹo, làm
Mạnh Tang Du choáng váng đến sững sờ. Cô xát mạnh hai bàn tay vào
nhau, đến khi đôi tay lạnh lẽo đã có hơi ấm mới thật cẩn thận ôm lấy A
Bảo.

“Hôm nay đã tốt hơn nhiều, miệng các vết thương nhỏ đã kết vảy, còn

vết thương lớn thì phải chăm sóc sáu bảy ngày nữa. Nương nương cho nó
ăn cháo đi ạ, từ nãy đến giờ nó chưa ăn gì cả, thuốc cũng không chịu uống,
chắc là nhớ nương nương quá. Nghe thấy tiếng nương nương hồi cung từ xa
tít đã giãy dụa, muốn đi ra đón người.” Ngân Thúy buồn cười, chạm nhẹ
vào cái chân bánh chưng của A Bảo.

Chu Vũ Đế chỉ chực chui vào lòng Mạnh Tang Du, lẳng lặng cảm nhận

hương thơm cùng nhiệt độ cơ thể của nàng. Biến thành chó một thời gian
cũng dài, chứng ỷ lại vào chủ nhân của hắn càng nghiêm trọng, chỉ cảm
thấy nơi đâu cũng không an toàn yên ổn bằng vòng ôm của Mạnh Tang Du.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.