CUNG ĐẤU KHÔNG BẰNG NUÔI CÚN - Trang 145

“Vậy bưng thuốc lên nhanh lên, cho em ấy uống thuốc rồi ăn gì đó sau.”

Mạnh Tang Du xoa xoa cái mũi của A Bảo, đón từ tay Phùng ma ma một
cái yếm, đeo lên cổ cho chú.

Đồ con thỏ, yếm nhỏ nhỏ, gương mặt cún lộ ra với đám lông bị cắt bỏ…

hài hước chưa từng thấy, cung nhân trong điện đều cúi đầu, vai không
ngừng run run. Bích Thủy và Ngân Thúy nghẹn đến đỏ mặt, vì lòng tự
trọng của A Bảo phải lập tức lui ra.

Thuốc rất nhanh đã được sắc xong, bưng tới trước mặt Mạnh Tang Du.

Cô bế A Bảo trên tay trái, tay phải cầm chiếc muỗng nhỏ, đút từng muỗng
từng muỗng. A Bảo cũng rất ngoan, nuốt hết ngụm này đến ngụm khác
không hề giãy dụa, càng không có cảnh nôn ra vì thuốc đắng, so với người
khác còn dũng cảm hơn nhiều.

“Nương nương, người có thấy A Bảo đặc biệt thông minh không? Hầu

như có thể hiểu được cả những lời chúng ta nói?” Ngân Thúy thấp giọng
hỏi.

A Bảo vừa ngậm vào một muỗng thuốc lập tức phụt ra, làm cái yếm ướt

đẫm một mảng.

Mạnh Tang Du cười, giúp chú lau khô, lơ đãng hỏi: “Thông minh không

tốt sao?”

“Không có gì không tốt ạ.” Chỉ là đôi khi có cảm giác quá quái dị. Nửa

câu sau, Ngân Thúy không dám nói thành lời.

“Em ấy có thông minh cũng là A Bảo của ta, ta còn ước gì em thông

minh thêm một chút.” Mạnh Tang Du xoa xoa cái mũi ươn ướt của A Bảo,
trong lời nói tràn đầy cưng chiều.

Chu Vũ Đế thở ra, vươn đầu lưỡi tha thiết liếm liếm ngón tay ấm áp của

nàng. Khổ nỗi xương đuôi hắn đã gãy từng khúc, nếu không bây giờ sẽ ve

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.