CUNG ĐẤU KHÔNG BẰNG NUÔI CÚN - Trang 147

“Vậy làm phiền cô nương.” Nét tươi cười của Phùng ma ma thoáng chút

giả tạo.

A Bảo nằm trong giỏ động đậy móng vuốt, đôi ngươi đen thẫm khó thấy

rõ.

Y nữ rời đi rồi, Phùng ma ma bước đến bên cạnh Tang Du, đè thấp

giọng nói vào tai cô, “Nương nương, tuy người không muốn có con, nhưng
cũng không thể ép buộc chính mình như vậy chứ? Thuốc có ba phần là độc,
uống đã ba năm rồi, không thể uống nữa.”

“Ta đã biết, ma ma, từ này về sau thuốc này ta sẽ không uống.” Mạnh

Tang Du gật đầu, trong lòng thầm cân nhắc: dù sao cũng đã thất sủng rồi,
chắc một năm rưỡi nữa Hoàng thượng cũng không ngó ngàng đến mình
đâu, không uống cũng chẳng có gì quan trọng.

Năm đó cô chỉ là một cô bé mười bốn tuổi, cho dù Hoàng đế không đối

xử với cô như vậy, tự cô cũng sẽ tìm thuốc tránh thai để uống. Hoàng đế
làm thế này còn khiến cô đỡ được không ít việc.

A Bảo đang nằm trong giỏ nghe thấy đoạn đối thoại của chủ tớ hai

người chợt yên tâm hẳn, các bất mãn ghét bỏ đối với Phùng ma ma trước
kia đều tan thành mây khói. Nô tì này tuy rằng ngu dốt, nhưng đẹp ở lòng
trung thành, để bà ta tiếp tục ở lại bên cạnh Tang Du cũng được.

Lúc y nữ lại đến, Mạnh Tang Du đã thay một bộ quần áo bông màu sẫm,

tà áo hơi mở ra, dùng tay áo rộng che khuất mặt, trót lọt đổ hết thuốc vào
ống tay áo. Y nữ kia cũng không thấy gì khác thường, bưng chén thuốc cạn
trở về báo cáo.

﹡﹡﹡﹡

Ban đêm, Mạnh Tang Du ngủ trên giường, A Bảo ngủ dưới giường, một

người một cún thần thái bình thản, ngay cả nhịp hít thở cũng giống nhau.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.