CUNG ĐẤU KHÔNG BẰNG NUÔI CÚN - Trang 148

Ngoài cửa sổ mưa phùn lất phất bay, len qua khe cửa sổ thấm luồng gió nhẹ
mát rượi vào người, sau đó biến thành hơi nước rơi xuống nền đất.

Bỗng nhiên, nền trời đen kịt bị một tia chớp sáng trắng xé toạc làm đôi,

rồi một lúc sau, tiếng sấm đinh tai nhức óc từ chân trời dội đến, tựa như có
thiên quân vạn mã đang giao chiến trên nóc nhà.

Lúc đầu Mạnh Tang Du hơi nhíu mày, sau đó chợt tỉnh lại trong tiếng

sấm ầm ầm, cuộn chặt người vào chăn, lớn tiếng gọi Phùng ma ma. Cả
người cô run rẩy, khuôn mặt trắng bệch, đôi mắt phượng mở lớn, có vẻ vô
cùng sợ hãi.

Đúng vậy, cô rất sợ sấm sét. Có một kiếp, năm cô bốn tuổi bị bố mẹ bỏ ở

nhà một mình, lúc đó cũng dông bão như vậy, một tia sét đánh trúng một
góc biệt thự, đồ điện trong phòng xẹt lửa, suýt chút nữa thiêu cô chết cháy,
may mà bảo mẫu tới đúng lúc, kịp thời cứu cô từ biển lửa ra. Từ đó về sau,
sấm sét đều trở thành ác mộng kinh khiếp trong hai số kiếp của cô, xua
cũng không đi.

Chu Vũ Đế nghe Mạnh Tang Du la lên chợt bừng tỉnh, đạp đạp bốn chân

muốn bò dậy, trèo lên ghế thêu để bò sang giường. Lần đầu hắn thấy nàng
hoảng sợ đến như vậy, tim đập thình thịch, vừa cuống vừa hoảng. Chỉ tiếc
cả người hắn đều là thương tích, bọc một cục như xác ướp, lại mặc áo bông
dày cộp, quả thực là ‘hữu tâm vô lực’.

“Gâu gâu gâu.”, Tang Du đừng sợ, trẫm ở đây!

“A Bảo?” Nghe thấy chú cún bé nhỏ kêu, Mạnh Tang Du ngẩn người,

sau đó hất chăn bông ra, nhào đến rìa giường, ôm A Bảo đang ngửng đầu
chăm chú nhìn mình vào trong ngực.

“A Bảo đừng sợ, chị ở đây! Chị sẽ bảo vệ em!” Nghĩ rằng A Bảo sủa

cũng vì sợ, Mạnh Tang Du chợt bình tĩnh hẳn, vừa vỗ nhè nhẹ vào lưng A
Bảo vừa kéo chăn đắp kín cả hai.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.