CUNG ĐẤU KHÔNG BẰNG NUÔI CÚN - Trang 149

Trong chăn hình thành một không gian nho nhỏ, thực thơm thực ấm,

Chu Vũ Đế hít sâu, cảm thấy đầu óc hơi say say. Hắn dùng chân ôm lấy cổ
tay cô gái, thè lưỡi liếm liếm mu bàn tay cùng đầu ngón tay của cô, cảm
giác mịn màng cùng hương vị thanh khiết làm hắn hơi nghiện. Mạnh Tang
Du cũng đã quên sợ, ngón tay gãi gãi đầu lưỡi mềm mềm linh hoạt của A
Bảo, bật cười ha ha.

“Nương nương, người không sao chứ?” Phùng ma ma cùng Bích Thủy

toàn thân nhếch nhác bước vào, trên tóc vẫn còn rỏ tong tong những giọt
mưa.

“Ta không sao, các ngươi đi đâu vậy?” Mạnh Tang Du xốc chăn lên.

Chu Vũ đế bị hai người quấy nhiễu chuyện tốt, cáu giận dùng móng vuốt
đập đập lớp gấm bên dưới.

“Bẩm nương nương, nửa đêm bỗng nhiên trời đổ mưa, nô tỳ cùng Bích

Thủy chợt nhớ cửa sổ thư phòng vẫn chưa đóng, vội vàng chạy đi khép lại,
rốt cuộc trên trời đột ngột nào là sấm nào là chớp, còn rơi xuống bao nhiêu
cục băng cứng như đá, nện nô tì với Bích Thủy te tua!”

Mạnh Tang Du lúc này mới lắng nghe âm thanh ngoài cửa sổ, quả nhiên

nghe thấy tiếng rầm rầm cộp cộp của mưa đá.

“Nương nương, đã chớm đông rồi mà trời vẫn còn sấm sét. Ai cũng nói

đông sấm sét hạ mưa tuyết không phải là dấu hiệu tốt lành gì! Ngày mai nô
tỳ đi xin bùa bình an cho nương nương, đuổi hết xui xẻo của người đi.”
Phùng ma ma bước đến trước, giúp chủ tử đắp lại chăn, thấy trong chăn có
A Bảo, đưa tay định ôm chú xuống.

Chu Vũ Đế nhíu mày, vội vàng giơ chân ôm lấy cánh tay ngọc của Mạnh

Tang Du. Nô tài này cái gì cũng tốt, chỉ là không có tầm nhìn, quá mức ngu
dốt!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.