CUNG ĐẤU KHÔNG BẰNG NUÔI CÚN - Trang 178

Trong điện cực kỳ yên tĩnh, bầu không khí dần dần trở nên nhạy cảm.

Như thể có gì bóp nghiến lồng ngực, y cầm lòng không đặng rốt cuộc cũng
phải mở miệng: “Ái phi cảm thấy trẫm viết năm chữ này không đẹp sao?”

Thường Hỉ lặng lẽ ngẩng đầu, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm

gương mặt của Đức phi.

“Đâu, chỉ là hoàng thượng viết đẹp quá, thần thiếp xem đến ngây

người!” Mạnh Tang Du buông tờ giấy Tuyên Thành xuống, tươi cười đầy
nịnh nọt.

“Vậy sao? Đẹp chỗ nào? Ái phi nói trẫm nghe xem.” Hoàng đế giả nhíu

mày truy hỏi.

“Cái này thần thiếp cũng không thể nói rõ đẹp chỗ nào, nhưng chỉ là

cảm thấy rất đẹp thôi! Hoàng thượng, ngài quả thật là tài trí hơn người!”
Nét tươi cười càng thêm nịnh nọt, càng lúc càng tâng bốc rõ ràng hơn,
Mạnh Tang Du nhập vai rất tốt hình tượng một cô gái ngu ngốc, không hiểu
văn chương, tâm cơ đơn thuần.

Hoàng đế giả hài lòng cười, Đức phi quả nhiên giống như lời Thường Hỉ

công công miêu tả, không có tài học gì, cũng không có cơ mưu, nhưng ở
cạnh chính những cô gái như vậy lại rất ổn. Quả thực y cảm thấy chính
mình may mắn: nếu thực phải chết, trước khi chết có thể gần gũi với một cô
gái động lòng người như vậy thì cũng không tính là thiệt thòi.

Nghĩ đến đó, y bước tới nắm lấy vai Đức phi, ôm cô vào lòng, tình cảm

sủng ái trên mặt rất có kiểu ‘dật vu ngôn biểu’.

(Dật vu ngôn biểu – vượt ra ngoài ngôn ngữ, chỉ tư tưởng hay tình cảm

nào đó dù chưa giải thích nhưng lại có thể khiến cho người nghe hiểu
được.)

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.