Thẩm Tuệ Như cũng có chứng cung hàn, nhưng thuốc cô ta uống mới là
thuốc trị bệnh thật sự, không giống thuốc của Mạnh Tang Du, tuy rằng sử
dụng dược liệu như nhau, nhưng chỉ cần thay đổi cân lượng một chút sẽ có
hiệu quả hoàn toàn khác. Bí mật này là Hoàng thượng nói ra vì để Thẩm
Tuệ Như có thể yên lòng.
Nhìn bát thuốc nóng hổi, ánh mắt lạnh lẽo của Thẩm Tuệ Như mới có
vài phần dịu hòa.
“Nương nương, người đã điều dưỡng ba năm, có thể dựng dục Hoàng
tự.” Được Thái sư phó thác, có vài điều Vãn Thanh không thể không nói.
Ánh mắt Thẩm Tuệ Như giống hệt một con dao nhỏ cắt ngang người
Vãn Thanh, Vãn Thanh hoảng sợ, lập tức quỳ xuống thỉnh tội.
“Bản cung có tính toán riêng, đừng có nhiều lời.” Ngửa đầu uống cạn
thuốc, Thẩm Tuệ Như phất tay cho Thường Hỉ cùng Vãn Thanh lui xuống,
tiếp tục phê duyệt tấu chương.
﹡﹡﹡﹡
Trong Phượng loan cung, Lý quý phi cũng nhận được tin tức, chỉ cau
mày cân nhắc một hai.
“Ngươi không nghe nhầm chứ? Quả là Đức phi dùng thuốc quá nhiều,
khó có Hoàng tự?” Cô ép hỏi một y nữ đang quỳ gối bên chân mình. Đây
chính là y nữ được Lâm Y Chính để mắt đến nhất.
“Nô tì tuyệt đối không nghe nhầm. Nguyệt tín Đức phi hỗn loạn, kéo dài
liên tục, mấy tháng nữa cũng không sạch sẽ.” Ngữ khí cô y nữ vô cùng chắc
chắn.
“Ba năm long sủng, ba năm dùng thuốc, rơi vào kết cục không thể có
con, Mạnh Tang Du cũng là một người đáng thương!…” Lý quý phi thở