Chu Vũ Đế nghe Thường Hỉ bẩm báo xong, trên mặt không có biến hóa
gì, tiếp tục phê duyệt tấu chương trong tay. Đợi đến lúc xử lý toàn bộ tấu
chương, hắn mới đặt bút xuống, nâng gò má Tang Du lên, nhẹ nhàng hôn
hôn lên môi nàng rồi nói nhỏ, “Trẫm có việc phải xử lý, sẽ quay về nhanh
thôi.”
Mạnh Tang Du túm lấy ống tay hắn của hắn, trong mắt lóe lên tia sáng
‘hóng chuyện’, “Có phải Thẩm Tuệ Như lại gây ra chuyện gì đó hay không?
Thiếp cũng muốn đi xem.”
“Không cần thiết, để ý chỉ bẩn mắt nàng.” Chu Vũ Đế phất tay, lúc xoay
người rời đi, chỉ trong khoảnh khắc, biểu cảm dịu dàng trên mặt hoàn toàn
biến mất.
﹡﹡﹡﹡
Nửa canh giờ trước, trong lãnh cung tồi tàn bẩn thỉu, Hiền phi cùng Lệ
phi – hai người đang tích tụ oán hận vì chuyện Đức phi được độc sủng mà
kết bạn, cùng nhau đi ‘an ủi’ Thẩm Tuệ Như. Thẩm Tuệ Như như bộ xương
khô, cả người đầy mùi tanh tưởi, từng khoảng da lộ ra bên ngoài đầy những
vết thương lở loét đầy mủ, hoàn toàn không còn chút gì xinh đẹp thanh lệ
như ngày xưa.
Bởi vì có những loại thuốc tốt nhất, lại được ma ma cùng cung nữ trông
coi suốt mười hai canh giờ, cho dù Thẩm Tuệ Như muốn chết cũng không
chết được, chỉ có thể giãy dụa giữa lò luyện ngục nhân gian.
Lệ phi và Hiền phi vừa đến lập tức ra lệnh cho ma ma kéo Thẩm Tuệ
Như ra ngoài treo lên, mũi chân chạm đất, dùng roi da trâu ngâm nước muối
quật, lại sai thái giám dùng một vật to lớn đâm mạnh vào bên dưới, dùng
những lời dơ bẩn nhất nhục nhã y thị.
Thẩm Tuệ Như cắn chặt răng, không rên một tiếng.