Lục Cảnh Nhiên nhìn về phía cậu ta, lãnh đạm nói: "Em họ mình, cậu
đừng có đánh chủ ý lên em ấy."
"...... Mình làm sao? Mình ưu tú như vậy, chẳng lẽ còn không xứng
với em họ cậu sao!"
"Không xứng."
"......"
Bởi vì Lục Cảnh Nhiên nói quá mức chắc chắn, chính cậu ta cũng bắt
đầu hoài nghi mình có xứng hay không.
Lễ khai giảng ở hành tinh Suva không khác lễ khai giảng ở Trái đất,
đều là diễn thuyết dài dòng ngột ngạt. Hiệu trưởng nói xong, chính là lúc
Lục Cảnh Nhiên với tư cách sinh viên danh dự đại diện học sinh lên sân
khấu đã nhấc lên một đợt cao trào.
Thời Yên thấy anh đi lên sân khấu, trong lòng liền "lộp bộp" một chút,
anh có nhớ bản thảo chuẩn bị phát biểu không? Hơn phân nửa là không có
rồi......
Lục Cảnh Nhiên xác thật không nhớ có chuyện phát biểu, lúc hiệu
trưởng phát biểu, anh mới được chủ nhiệm học viện báo có một chuyện như
vậy. Nhưng với anh mà nói cũng không là gì, tùy tiện nói hai câu là được.
"Chào mọi người, tôi là Lục Cảnh Nhiên hệ chiến đấu và hệ thực vật,
chúc mọi người khai giảng vui vẻ."
Thời Yên: "............"
Đây là bài phát biểu có lệ nhất cô từng nghe.
Dưới việc chủ nhiệm học viện nháy mắt ra hiệu, Lục Cảnh Nhiên bị
bắt lại nói thêm một trăm chữ, đổi lấy tràng pháo tay nhiệt liệt của sinh viên