Quản gia nói không sai, Lục Cảnh Nhiên thật sự rất thích đồ ngọt, tuy
rằng máu cũng có vị ngọt đậm nhạt khác nhau, nhưng so với đồ ăn nhân
loại, vẫn là quá mức đơn điệu. Lục Cảnh Nhiên ăn miếng đồ ngọt đầu tiên,
như thể mở cửa thế giới mới.
Anh không chỉ thích ăn, còn ham thích muốn làm đồ ngọt, tỷ như hiện
tại, đêm khuya tĩnh lặng, anh còn lôi kéo Thời Yên ở trong phòng bếp làm
bánh kem.
"Rắc thêm chút đường nữa đi." Lục Cảnh Nhiên một bên quấy lòng
trắng trứng trong tay, một bên sai bảo Thời Yên bên cạnh. Thời Yên giật
khóe miệng, rắc mấy hạt đường vào trong bát: "Cái này trước đó em đã dựa
theo công thức bỏ thêm cũng đủ đường rồi."
"Anh sợ không đủ, lại rắc thêm chút nữa đi."
"......" Thời Yên nhìn anh, "Anh ngọt như vậy, còn rắc đường cái gì."
Lục Cảnh Nhiên: "......"
Lời âu yếm luôn tới đột nhiên không kịp phòng ngừa.
Anh buông bát trong tay, khom lưng hôn Thời Yên: "Ngọt không?"
Thời Yên chớp chớp mắt: "Không nếm ra được, anh thử lại?"
Lục Cảnh Nhiên cười một tiếng, ôm lấy eo cô, cho cô một nụ hôn sâu
kiểu Pháp nhiệt tình. Nụ hôn kết thúc, hơi thở hai người đều không quá ổn,
Lục Cảnh Nhiên nhẹ nhàng đẩy tóc đen hai bên mặt của Thời Yên ra, ánh
mắt nặng nề: "Hiện tại anh không muốn ăn đồ ngọt, anh muốn ăn em hơn."
Anh bế Thời Yên lên, chạy lên tầng.
Ngày hôm sau mặt trời lên cao Thời Yên mới dậy, hôm nay Lục Cảnh
Nhiên tới công ty, lúc đi cũng không đánh thức cô. Thời Yên mừng rỡ lười