Thời Yên vươn đầu lưỡi liếm liếm môi, đáp: "Rất thích."
Lục Cảnh Nhiên không nhịn được cắn môi cô, lại kỹ xảo thuần thục
khiêu khích lật lại: "Vợ, không được phép quyến rũ anh, anh không chống
cự được dụ hoặc."
Thời Yên cảm thấy Lục Cảnh Nhiên không phải không nhịn được, là
căn bản chưa từng chống cự. Cô từ trong chăn bò dậy, nói với Lục Cảnh
Nhiên: "Còn phải tới phim trường, anh đừng náo loạn."
"À." Lục Cảnh Nhiên nghe lời mà ngồi dậy, phủ thêm áo ngủ cùng cô
đi WC rửa mặt.
Trên người Thời Yên bị Lục Cảnh Nhiên để lại rất nhiều ấn ký, có
chút không vui nhìn anh: "Lần sau anh đừng để lại nhiều dấu vết như vậy,
hiện tại mùa hè mặc ít, mấy cái này em phải dùng rất nhiều phấn nền và
kem che khuyết điểm!"
Lục Cảnh Nhiên ngậm bàn chải đánh răng, mồm miệng không rõ hỏi
cô: "Lần sau? Lần sau là khi nào?"
Thời Yên: "......"
Anh mẹ nó bắt trọng điểm chính là cái này sao!
Thấy vợ xù lông, Lục Cảnh Nhiên nâng tay vuốt lông cho cô: "Vợ
đừng giận, đợi chút anh mua mười hộp phấn nền và kem che khuyết điểm
cho em."
"............" Tóm lại anh chính là nhất định cho rằng làm như thế là
đúng, đúng không.:)
Cô cũng không biết vì cái gì, Lục Cảnh Nhiên lại đặc biệt chấp nhất
với lưu lại dấu vết trên người cô như vậy, tựa như đang đóng lên người cô