Ngoài cửa sổ của Thời Yên có một cây lê, mỗi năm đều nở hoa, cùng
Thời Yên lớn lên. Lục Cảnh Nhiên nhìn cây lê đã lớn cao hơn hắn, cong
khóe miệng thành một nụ cười: "Còn nhớ Lê Hoa viện trong vương phủ
không?"
Thời Yên gật gật đầu, nói: "Sao không nhớ chứ, vương gia yêu thích
không thôi, cũng không muốn tới phòng ta ngủ."
Lục Cảnh Nhiên cười một tiếng, nhẹ nhàng cầm lấy cánh hoa lê rơi
trên đỉnh đầu cô: "Kỳ thật ta cũng không yêu thích cây lê lắm, cây lê, cây
ly, tựa hồ tượng trưng cho biệt ly. Chỉ là, ta luôn không quên được, năm ấy
khi mở mắt, xuyên qua cửa sổ của nàng thấy cây lê này."
Thời Yên ngẩn người, ngẩng đầu lên nhìn nam nhân đeo mặt nạ trước
mặt: "Cho nên, chàng xây Lê Hoa viện, trồng nhiều cây lê là đang nhìn vật
nhớ ta sao?"
Lục Cảnh Nhiên bởi vì câu "nhìn vật nhớ ta" của nàng cười thành
tiếng, hắn hơi hơi cong lưng, chống lên trán cô nói: "Ừ, là đang nhớ nàng."
Hắn vốn tưởng rằng, kiếp này sẽ không có cơ hội nhìn thấy Thời Yên
nữa, đem cái này trở thành một tia niệm tưởng đẹp nhất trong lòng, không
nghĩ tới trời xui đất khiến, Thời Yên lại gả vào vương phủ.
Hắn vốn không tin duyên phận, nhưng hiện tại, hắn cảm thấy duyên
phận đại khái là thứ tốt đẹp nhất trên đời này.
Môi đỏ chúm chím của Thời Yên ở trước mặt mình, Lục Cảnh Nhiên
không nhẫn nại nữa, mở miệng nhẹ nhàng ngậm lấy đôi môi mềm mại của
nàng. Thời Yên cũng không trốn, tùy ý đầu lưỡi của hắn chơi đùa trong
khoang miệng mình, cuối cùng triền miên cùng cô.
"Khụ khụ!" Hồ Hải không biết khi nào đi vào viện, ho khan hai tiếng
với hai người không thể tách rời dưới cây lê. Lục Cảnh Nhiên không nỡ