...... Lợi hại như vậy sao? Thời Yên ngẩng đầu, nhìn anh hỏi: "Vì sao
là nghe nói?"
Lục Cảnh Nhiên nói: "Bởi vì trước mắt còn không có người chơi gặp
được nó, dã thú chim dữ ở Sơn cảnh đã đủ chống lại mọi người."
Thời Yên: "......"
Nghe có vẻ không tốt lắm.
Lục Cảnh Nhiên vẫn luôn lưu ý coi, thấy cô nhíu mày, liền cười nói:
"Sợ hãi? Sợ thì nắm chặt tôi."
"À." Thời Yên không chút khách khí nắm chặt tay anh, đi cùng anh
vào bên trong rừng.
Hoàn cảnh nơi này thanh u, nếu chung quanh không có nhiều đôi mắt
như hổ rình mồi nhìn chằm chằm, thì cũng có thể tính là thánh địa hẹn hò.
"Phía trước có một sơn động, bên trong có một con cự long, nó chất
đống rất nhiều bảo tàng ở trong sơn động, nói không chừng bên trong có
《
Trên dưới năm nghìn năm
》."
"Rồng phương tây?"
"Ừ."
"......" Trò chơi này giả thiết thật là thật là đa dạng chủng loại.
"Con rồng kia tính tình táo bạo, biết phun lửa, hình thể cũng cực kỳ
lớn, không dễ đối phó. Tình huống tốt nhất chính là, lúc chúng ta tới nó
không ở sơn động."
Thời Yên nói: "Tổ công lược may như vậy, nhất định không thành vấn
đề."