Rau dưa thật ra có một ít, trông cũng tương đối tươi, hẳn là hôm nay
mới chuẩn bị. Gạo đâu nhỉ?
Thời Yên đang muốn đi tìm gạo thì nghe thấy tiến Lục Cảnh Nhiên
truyền tới: "Em đói bụng?"
Thời Yên quay người lại, thấy Lục Cảnh Nhiên không biết khi nào đã
gọi điện thoại xong, đang đứng ở cửa phòng bếp nhìn cô.
Thời Yên nói: "Đã 8 giờ."
Lục Cảnh Nhiên sửng sốt một chút, theo bản năng nhìn đồng hồ trên
tay, kim đồng hồ quả nhiên đã chỉ hướng về phía 8 giờ: "Đã trễ thế này?
Xin lỗi, hôm nay thật sự bận quá."
Thời Yên lắc đầu, nói: "Không sao, tủ lạnh có, rau dưa, em tùy tiện
làm chút, gì ăn."
Lục Cảnh Nhiên xắn cổ tay áo, cũng đi vào trong phòng bếp: "Tôi làm
cho."
Thời Yên nghe anh nói như vậy, có chút ngoài ý muốn: "Anh biết nấu
cơm?"
Lục Cảnh Nhiên cong khóe miệng nhìn cô: "Rất lạ hả? Đàn ông lớn
tuổi độc thân, hoặc nhiều hoặc ít đều biết làm chút gì đó."
"Ờ......" Thời Yên châm chước một chút, "Anh biết nấu cơm, không lạ,
anh độc thân, mới lạ."
Cái này làm nụ cười trên mặt Lục Cảnh Nhiên càng sâu, anh rất nhẫn
nại mà nhìn Thời Yên, tựa hồ đang đợi lý do của cô.
Thời Yên bị anh nhìn chằm chằm đến không được tự nhiên mà xoa
nhẹ chóp mũi: "Anh đẹp trai như vậy, rất nhiều cô gái đều thích anh."