Thời Yên có chút cạn lời nhìn thoáng qua quần áo bị túm nhăn của
mình, nói với anh ta: "Thả lỏng, đừng khẩn trương như vậy."
Thu Ý nghe được thanh âm của cô, không chỉ có không thả lỏng,
ngược lại càng túm chặt hơn: "Lần đầu tiên tôi tới cảnh Hư Vô, chung
quanh sương mù dày như vậy, nếu như đi lạc, một mình tôi không ra được."
Anh ta vừa dứt lời, liền cảm giác có người túm lấy cánh tay mình, tiếp
đến cánh tay đau nhức, anh ta theo bản năng buông lỏng Thời Yên ra: "Ối!
Ai vậy!"
"Tôi." Thanh âm của Lục Cảnh Nhiên từ đỉnh đầu anh ta truyền đến,
theo sát, cánh tay của anh ta cũng bị người ta bắt được, "Tôi trực tiếp mang
anh đi qua."
Thu Ý còn không kịp tự hỏi lời anh có hàm nghĩa gì, cả người đã rơi
vào trong trận quay cuồng. Thời Yên nghe tiếng thét chói tai đi xa của anh
ta, không tự giác mà cong khoé miệng.
Hạ Chanh đi ở phía trước cảm thán một tiếng, nói: "Máu ghen của J
lớn như vậy, cuộc sống sau này của cô khổ rồi."
Thời Yên nói: "Tôi thích, anh quản được, sao?"
"......" Toàn bộ cảnh Hư Vô đều là mùi chua của tình yêu.
Lúc ba người bọn họ đi tới Sơn cảnh, Thu Ý còn ôm một thân cây mà
nôn khan. Thời Yên cảm thấy kỳ quái, rõ ràng trước kia cô cũng đi theo
Lục Cảnh Nhiên thoáng hiện, không khó chịu như vậy mà.
Như biết cô suy nghĩ cái gì, Lục Cảnh Nhiên mở miệng nói: "Hôm nay
lái xe không quá ổn."
"...... À."