"Hớ hớ." Hạ Chanh lấy cười lạnh trả lời. Thời Yên nhìn lợn rừng
ngoài vàng ruộm trong mềm trước mặt, ngẩng đầu nói với Lục Cảnh Nhiên
nói: "Ngày mai chúng ta ăn, móng heo nướng đi."
"Được." Lục Cảnh Nhiên không chút suy nghĩ mà đồng ý.
Hạ Chanh: "......"
Trong rừng cây bỗng nhiên truyền đến tiếng "sàn sạt" rất nhỏ, mọi
người lập tức cảnh giác. Tiểu Hỉ hỏi: "Là lão hổ tới sao?"
Lục Cảnh Nhiên hết sức chăm chú nhìn chằm chằm địa phương truyền
ra tiếng động, mở miệng nói: "Không chắc, Sơn cảnh có nhiều mãnh thú,
mọi người chuẩn bị ứng chiến bất kỳ lúc nào."
Thời Yên rút súng bên thắt lưng ra, để Thu Ý đứng ở phía sau cô. Ở
trước ánh mắt cực nóng của mọi người, một con hổ lớn màu trắng chậm rì
rì từ bụi cây đi ra.
Lục Cảnh Nhiên lui về sau một bước, kêu lên: "Thu Ý, tùy thời chuẩn
bị."
"Hả, ờ." Thu Ý khẩn trương đến nỗi đầu lưỡi cũn có chút cứng lại, tay
cầm còi chảy đầy mồ hôi. Lão hổ trước nhìn thoáng qua lợn rừng nướng
thơm lừng dưới mặt đất, sau đó mới nhìn về phía năm con người đối diện.
Nó há miệng thở dốc, lộ ra bốn cái răng nanh thật dài trong khoang
miệng. Thời điểm này thần kinh Thu Ý căng chặt tới tới hạn, anh ta không
chịu khống chế mà "tuýt --" thổi còi.
Lục Cảnh Nhiên nhăn mày, cảm thấy sắp có chuyện xấu. Cũng may
lão hổ cũng bị tiếng còi bất thình lình dọa hoảng, trực tiếp gầm lên một
tiếng.