Chỉ là vừa nhìn kỹ thì sẽ phát hiện trên người Lục Cảnh Nhiên có
không ít vết thương đậm nhạt khác nhau, xem hình dạng, vết dao vết súng
đều có. Thời Yên ngưng mắt, đi lên xoa vết sẹo ở ngực anh: "Mấy cái này
đều lưu lại, lúc chấp hành nhiệm vụ ạ?"
Tay Thời Yên lướt qua làn da để trần của mình, cơ bắp trên người Lục
Cảnh Nhiên căng lại theo bản năng. Anh hơi nâng cằm, nói với Thời Yên:
"Ừ, đều là chút bị thương ngoài da."
Thời Yên ngước mắt nhìn anh: "Đau không?"
Lục Cảnh Nhiên cười xoa đầu cô, nói: "Đồ ngốc, đã sớm không đau."
Thời Yên nói: "Lúc này, không phải anh nên nói, em hôn một cái sẽ
không đau? Em xem trong TV, đều diễn, như vậy."
Lục Cảnh Nhiên sửng sốt trong chớp mắt, đôi mắt thường xuyên lạnh
lùng giờ phút này ôn nhuận như nước: "Vậy em hôn một cái?"
Được những lời này của anh, Thời Yên không chút khách khí nhích
lên, hôn một cái lên ngực anh. Đôi môi cô khẽ lướt qua ngực mình, làm cho
lòng Lục Cảnh Nhiên cũng ngứa theo.
Anh một tay ôm lấy eo Thời Yên, nhẹ giọng nói ở đỉnh đầu cô: "Chờ
trở lại thành phố A, em cũng cùng anh đi gặp người trong nhà nhé."
"Được." Thời Yên nhếch khóe miệng, dựa vào ngực anh. Tiếng nói
trung khí của bà nội Thời Yên đột nhiên từ bên ngoài truyền đến, còn kèm
tiếng đập cửa "cốc cốc": "Hai đứa tỉnh chưa? Người trẻ tuổi đừng ngủ
nướng, nên đi ra bên ngoài hít thở không khí mới mẻ."
Trong nháy mắt bà ngõ cửa, Thời Yên bật ra khỏi lòng Lục Cảnh
Nhiên, bọn họ không khoá cửa, cô còn tưởng rằng bà nội sẽ trực tiếp từ bên