Lục Cảnh Nhiên cười hôn một cái lên môi cô, nhìn cô nói: "Anh bịa
chuyện."
Thời Yên: "......"
Bởi vì động tác ngửa đầu của cô, hô hấp của Lục Cảnh Nhiên vừa lúc
dừng trên cổ cô, Thời Yên xoay người ôm lấy anh, hỏi: "Tối nay ngủ ở chỗ
em không?"
"Ừm......" Lục Cảnh Nhiên nhẹ nhàng vuốt ve má cô, cúi đầu hôn lên
môi cô.
Đầu xuân, Lục Cảnh Nhiên và Thời Yên chính thức tổ chức hôn lễ,
hôn lễ đi qua, Lục Cảnh Nhiên xin thời gian nghỉ kết hôn, cùng Thời Yên
đi hưởng tuần trăng mật.
Tuần trăng mật vừa hết một nửa, trong cục liền gọi điện thoại khẩn
cho Lục Cảnh Nhiên, nói có sự kiện đột phát, cần đội đặc sách bọn họ ra
tay.
Lục Cảnh Nhiên rất băn khoăn với Thời Yên, chẳng qua mệnh lệnh
bên trên, anh cũng không thể không quay về. Thời Yên tự nhiên không vui,
nhưng nếu mình lựa chọn Lục Cảnh Nhiên, cũng đã chuẩn bị tốt tâm lý này.
"Vậy anh mau đi đi, em cho anh mượn cái này." Thời Yên đưa cho
Lục Cảnh Nhiên một cái nơ con bướm, giống hệt nơ con bướm lúc trước
của cô trong trò chơi.
Lục Cảnh Nhiên nhìn nơ con bướm trên tay cô, có chút buồn cười hỏi
cô: "Anh đi chấp hành nhiệm vụ, em cho anh mượn nơ con bướm làm cái
gì?"
Thời Yên nói: "Cái nơ con bướm này là bùa may mắn của em, hiện tại
cho anh mượn, nếu cho anh mượn, anh phải trả lại cho em."