"Tôi nghe nói, Tình Tình là vì cứu anh mới trúng đạn? Nếu nó có bất trắc
gì, anh cũng đừng nghĩ sống yên."
Tô Thừa Duyệt mấp máy môi, cuối cùng cái gì cũng chưa nói, chỉ hất
cánh tay Chương Hướng Bạch túm mình ra. Chương Hướng Bạch chỉnh lại
quần áo của mình, nhìn Thời Yên bên cạnh: "Bạn học Thời Mỹ Lệ, em
không sao chứ?"
Thời Yên lắc đầu nói: "Tôi không sao."
Chương Hướng Bạch nhìn cánh tay băng băng gạc của cô, mím môi
hỏi Lục Cảnh Nhiên: "Vương Ánh Huyên đâu?"
Lục Cảnh Nhiên nói: "Tôi đáp ứng Vương Kỳ Vĩ, sẽ không muốn
mạng cô ta."
Chương Hướng Bạch châm chọc cười một tiếng, Lục Cảnh Nhiên nhìn
anh, cũng cười: "Chờ tôi trả cô ta cho Vương Kỳ Vĩ, chuyện về sau sẽ
không liên quan đến tôi."
Chương Hướng Bạch là người thông minh, tự nhiên hiểu ý anh, chỉ là
anh không tin, lấy thủ đoạn của Jack, sẽ buông tha Vương thị như vậy:
"Cho nên chuyện hôm nay anh không hề truy cứu?"
Ánh mắt Lục Cảnh Nhiên trầm trầm, bên trong nổi lên hàn khí khiếp
người: "Tôi chỉ đáp ứng Vương Kỳ Vĩ giữ Vương Ánh Huyên một mạng,
mặt khác không hứa hẹn với anh ta."
"Vậy anh định làm thế nào?"
Lục Cảnh Nhiên nhìn ngoài cửa sổ, nghe không ra cái gì cảm xúc nói:
"Không lâu nữa, sẽ lập thu rồi."