"Xin lỗi, anh đã tới chậm."
Lỗ tai Thời Yên lập tức nóng lên, cô vừa mới tô son môi Mary Sue,
tuy rằng hôn Vương Ánh Huyên một cái, nhưng hiện tại son môi vẫn còn
lưu lại một chút ở trên môi. Cô ngước mắt nhìn nhìn Lục Cảnh Nhiên, hỏi
anh: "Anh, có cảm thấy thế nào?"
Đôi mắt đen nhánh của Lục Cảnh Nhiên hiện ra một tia nghi hoặc:
"Hử?"
Thời Yên ho một tiếng, nói: "Ví như, có cảm thấy, đột nhiên càng yêu
em?"
Lục Cảnh Nhiên sửng sốt một chút, sau đó cười nhạt nhìn cô: "Hình
như không có, có thể cần phải làm một chút chuyện sâu xa hơn mới có thể
đột nhiên càng yêu em."
Mặt Thời Yên càng nóng, anh đang giở trò lưu manh sao?
"Khụ khụ, làm thầy người khác, anh phải chú ý hình tượng của mình."
Lục Cảnh Nhiên lại hôn cô, mở miệng nói: "Anh muốn hôn em, không
muốn chú ý hình tượng." Vào lúc biết Thời Yên mất tích, anh liền muốn
sau khi tìm được cô, nhất định phải mạnh mẽ hôn cô, nhưng ôm người vào
lòng, anh lại không nỡ làm như vậy.
Thời Yên kỳ thật cầu mà không được, cô dựa sát vào ngực Lục Cảnh
Nhiên, ngước mắt nhìn anh hỏi: "Anh rốt cuộc là ai?"
Lục Cảnh Nhiên cười một chút, nhẹ nhàng vuốt tóc cô, thấp giọng nói:
"Em cảm thấy sao?"
Thời Yên nghĩ ngợi, nói: "Vương Ánh Huyên hẳn là người Vương gia
đúng không? Nghe nói Vương Kỳ Vĩ hắc bạch lưỡng đạo đều ăn, đều là