Chương Hướng Bạch cười một tiếng, trên người nháy mắt phát ra một
tia sát khí: "Lục Cảnh Nhiên, anh đừng quá đáng quá."
Tựa hồ là cảm nhận được không khí chạm vào là nổ ngay giữa anh ta
và Lục Cảnh Nhiên, Thanh Tuyền luôn âm thầm đi theo Chương Hướng
Bạch cũng từ phía sau anh ta đi ra. Thời Yên thấy cô đặt tay trên vũ khí,
phảng phất giây tiếp theo sẽ đánh nhau với bọn họ, vội chắn giữa Chương
Hướng Bạch và Lục Cảnh Nhiên, giảng hòa: "Cái kia, Chương học trưởng,
em đã cùng Lục Cảnh Nhiên ở bên nhau, xác thật không quá tiện cùng anh
về nhà ăn cơm, chờ Tình Tình xuất viện, chúng ta có thể cùng nhau liên
hoan."
Ánh mắt Chương Hướng Bạch đổi mấy lần, cuối cùng sầu thảm cười
nói: "Em vẫn chọn anh ta sao?"
"Hừm......" Thời Yên phát hiện, kỳ thật cự tuyệt người khác cũng
không phải một chuyện dễ dàng, đặc biệt là khi đối phương rất ưu tú,
không hiểu sao sinh ra một cảm giác chịu tội, "Chương học trưởng, Trác
Dụ Bân và Tô Thừa Duyệt đều tìm được người để ý khác, tôi cảm thấy anh
cũng đừng đặt ánh mắt mãi trên người tôi, cũng quay đầu lại nhìn xem
người phía sau mình."
Chương Hướng Bạch nhíu mày, có vẻ không biết "người phía sau" mà
cô là chỉ ai, Thời Yên chạm đến là thôi, cũng không nói thêm nữa, kéo Lục
Cảnh Nhiên rời đi.
Chương Hướng Bạch nhìn bọn họ đi xa, có chút cô đơn quay người
lại, thấy Thanh Tuyền đứng ở phía sau. Anh sửng sốt trong chớp mắt, sau
đó hạ mắt cười nhẹ hai tiếng. Thanh Tuyền khó hiểu nhìn anh: "Thiếu chủ,
anh không sao chứ?"
Chương Hướng Bạch lắc đầu, nói: "Đi thôi, đi về."