cũng như thịt/ hoặc cá trong nước hầm làm từ nước sốt mala.)
Lục Cảnh Nhiên: "......"
"Hương vị thịt nướng cửa hàng này cũng không tệ lắm, Lục tổng anh
muốn thử cánh gà không?" Thời Yên chọn một cánh gà ra.
Lục Cảnh Nhiên thờ ơ nhìn cô, Thời Yên buông cánh gà, lại thay đổi
một đĩa đựng ớt cay qua: "Nếu không anh nếm thử ớt cay đi, có chuyên gia
nói cay không phải vị giác mà là cảm giác đau, nói không chừng anh có thể
ăn ra hương vị ớt cay đấy!"
Thấy hết thảy Kiều Vũ không nhịn được ở trong lòng hò hét, oa, thật
quá đáng, nhân loại kiêu ngạo này!
Chuông cửa lại lần nữa vang lên, Thời Yên xoa xoa ngón tay dầu mỡ,
lại chạy tới mở cửa. Lục Cảnh Nhiên nhìn hướng cô, hỏi: "Lại là cái gì?"
Thời Yên nói: "Vẫn là cơm hộp tôi gọi, tôi còn gọi trà sữa và đồ
uống!"
"......" Nhân loại đều có sức ăn như vậy sao?
Lúc Thời Yên xách theo trà sữa trở về, phát hiện đĩa ớt cay bị người
động qua. Cô nghiêng đầu đánh giá Lục Cảnh Nhiên, khóe miệng anh mím
chặt, biểu tình cũng có vài phần mất tự nhiên, đặc biệt là cái trán chảy ra
mồ hôi mỏng, tỏ rõ anh tựa hồ đang nhẫn nại cái gì. Thời Yên "phụt" một
tiếng, bật cười: "Ha ha ha ha, Lục tổng, anh thật sự ăn sao?"
Lục Cảnh Nhiên nói: "Kiều Vũ ăn."
Kiều Vũ: "......"
Tốt, tổng giám nói anh ăn, anh chính là ăn.