"Vậy em còn ăn đậu phộng? Không biết mình dị ứng sao?"
Thời Yên bĩu môi: "Em làm sao biết bên trong có đậu phộng, em cũng
là ăn một miếng mới phát hiện."
Lục Cảnh Nhiên trầm ngâm một chút, hỏi cô: "Anh nghe nói bánh
kem là Lâm Khả Khả mang về?"
"Ừ."
Lục Cảnh Nhiên nhíu mày, lần này trầm mặc một hồi lâu, mới mở
miệng nói: "Về sau em cách Lâm Khả Khả xa một chút, tốt nhất đừng ở
riêng với cô ta, đồ cô ta cho em, em cũng đừng đụng."
Thời Yên con ngươi xoay chuyển, khẩu khí này của Lục Cảnh Nhiên
phòng bị Lâm Khả Khả như vậy, anh biết nội tình gì sao?
Cô cố ý nói: "Vì sao chứ? Khả Khả cũng không phải cố ý, lại nói quan
hệ tụi em vẫn luôn rất tốt."
Lục Cảnh Nhiên nâng tay, Thời Yên trốn theo bản năng, thấy anh
muốn xoa đầu mình, lại ngoan ngoãn đưa tới. Lục Cảnh Nhiên nhẹ nhàng
xoa mái tóc mềm mại của cô, mở miệng nói: "Nhưng con người sẽ thay
đổi."
Trước kia anh cũng không có nhiều khúc mắc với Lâm Khả Khả,
nhưng chuyện mấy năm nay khiến anh không thể không một lần nữa xem
kỹ người này.
Thời Yên nhìn ra anh không tính nói nhiều với mình, bèn gật đầu nói:
"Yên tâm đi, em sẽ cẩn thận."
Lục Cảnh Nhiên rốt cuộc hơi nhướng môi, lộ ra một nụ cười: "Ông nội
Âu bảo em chọn địa điểm nghỉ phép, chọn được chưa?"