Đại Hàn Yên mặc dù có điểm không thích ứng hắn đột nhiên từ mỹ
nhân dị vực biến thành nam nhân, nhưng vẫn rất nhanh tỉnh lại, giằng co
với Vạn phu nhân: "Ngươi đừng vọng tưởng chống chế, tiểu sư muội môn
phái chúng ta may mắn còn sống dưới đao của thủ hạ ngươi, chính miệng
muội ấy nói với ta, trong số người tới có thủ hai của ngươi."
"Ồ?" Vạn phu nhân cười nhạo nói, "Vậy không bằng ta gọi hết thủ hạ
của ta ra, ngươi bảo sư muội của ngươi tới nhận, người nào là người cô ta
thấy."
Đại Hàn Yên mím môi không nói chuyện, lấy thế lực của Vạn phu
nhân, đừng nói muốn giấu một thủ hạ, dù hủy thi diệt tích thủ hạ này cũng
không phải việc gì khó, bọn họ tìm ra người kia như thế nào.
Thấy cô ấy trầm mặc không nói, khí thế của Vạn phu nhân càng kiêu
ngạo: "Nếu không có chứng cứ, lại không dám đối chất với thủ hạ của ta thì
đừng vội ở chỗ này yêu ngôn hoặc chúng! Người tới, bắt cô ta và Lang Hỏa
lại cho ta!"
Lại một đợt thủ hạ từ bên trong xông lên, Lục Cảnh Nhiên nhíu mày,
tiến lên giữ chặt Thời Yên nói: "Chúng ta rút trước, đừng liều mạng với
bọn họ."
Thời Niên nhìn về phía Đại Hàn Yên: "Đại cô nương, chúng ta cùng
nhau đi đi, cô không phải đối thủ của bọn họ."
Đại Hàn Yên nói: "Ta không đi, ta phải đòi lại công bằng cho mấy
chục mạng người từ trên xuống dưới Phi Hoa Phái!"
Lục Cảnh Nhiên thuận tay đánh hôn mê cô ấy, ném cho Thời Niên:
"Ngươi mang theo cô ấy, rút."
"......" Thời Niên giật giật khóe miệng, "Ta không mang được, vốn dĩ
khinh công của ta đã không tốt! Vì sao không phải ngươi mang."