CÙNG TẤN TRƯỜNG AN - Trang 255

Lê Sương đưa mắt nhìn về phía xa, Nam Trường núi, nguy nga đứng

sừng sững.

Đoạn đường này, từ bắc tới kinh thành, từ kinh thành chạy tới đây, xa

cách phong sương, từ lúc gió xuân, tới nơi này đã là giữa hè, Lê Sương cho
tới bây giờ như cũ không dám an tâm, lúc nàng không có ở đây, lúc nàng đi
tìm binh cứu trợ, người kia vẫn còn ở đây sao? Vẫn còn ở chịu khổ sao?
Hoặc là... Đã bị Vu Dẫn thuần phục, thậm chí đã bị sát hại?

Nếu hắn chết, vậy trận này của nàng phải tính sao? Nàng ngàn dặm

lao tới, không còn hắn, nàng phải làm gì? Những tâm trạng đau khổ kia,
nàng biết nói cho ai?

Gió ấm lùa vào bên trong trướng, giống như là từ núi kia đưa tới, tựa

như có bàn tay phất qua gò má nàng, đột nhiên tới, vội vàng đi, trong nháy
mắt đó nàng tự nhiên sinh ra ảo giác như vậy.

Hai ngày trôi qua, cây cối phía dưới Nam Trường núi mơ hồ bị chặt

một vòng, Lê Sương cho người đưa tin với Vu Dẫn, hẹn y buổi trưa ngày
mai ở dưới núi.

Ngoài dự đoán của Lê Sương, lúc người đưa tin trở về, tên Vu Dẫn

đó....lại cùng tới.

Một bộ xiêm áo tơ lụa, trong tay cầm ngọc phiến (quạt xòe), tóc buông

lỏng, Vu Dẫn chỉ như vậy, dùng biểu tình vô hại, mặt đầy thật thà cùng
người đưa tin lững thững đi tới trại lính.

Nhận được tin tức, Lê Sương đi ra ngoài đợi sẵn, khi Vu Dẫn nhìn

thấy Lê Sương, ánh mắt sáng lên, giống như là vô tình gặp được bằng hữu
vậy, ngạc nhiên mừng rỡ, y thu cây quạt, hướng Lê Sương giơ giơ: "Ai nha,
Lê tướng quân, lâu lắm mới gặp." Bộ dáng kia, nào có nửa phần hại người.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.