CÙNG TẤN TRƯỜNG AN - Trang 332

Tần Lan nổi cơn giận dữ, cuối cùng cũng không nhịn được nữa bộc

phát ra, "Từ Tắc Bắc, ngàn dặm chạy tới đây, một đường lặn lội, ngài đã
dùng cái gì để mượn năm chục ngàn binh của Thánh thượng? Chiếu tướng
người có lẽ đã quên rồi! Mấy năm trước ngài đối với lão đại tướng quân
mạo hiểm cỡ nào mới có thể rời đi kinh thành tới Tắc Bắc! Bây giờ ngài lại
vì người làm tổn thương ngài, hại ngài, đẩy ngài tới hiểm cảnh, rồi tự đem
mình chắp tay dâng lên! Ngài cứ bảo vệ hắn, có kết quả không?"

Lê Sương yên lặng, mà Tấn An ở sau lưng nàng, nhìn ánh sáng mặt

trời chiếu lên thân thể nàng, có mấy phần thất thần.

Trong cơn hoảng hốt, hắn nghe được tiếng Tần Lan nổi giận quát,

giống như nghe được thanh âm từ phía chân trời, thanh âm hắn chưa từng
nghe, nhưng lại có phần quen thuộc không giải thích được, nó tựa như từ
sâu thẳm nơi tâm hồn hắn giãy giụa đi ra.

Cùng lúc đó, trong đầu cũng thật nhiều hình ảnh không ngừng hiện

lên, thoáng qua, giống như ngày hôm qua, sau khi nghe được Tần Lan nói
về tin tức quân Tây Nhung.

Trong những thứ xa lạ kia mang chút hình ảnh quen thuộc không

ngừng tràn vào đầu, chỉ là so với mơ hồ ngày hôm qua, hôm nay hình ảnh
càng thêm rõ ràng.

Lúc này không có ai chú ý tới thần sắc của Tấn An.

Lê Sương ,Vu Dẫn tất cả đều trầm mặc nhìn Tần Lan.

"Hôm nay ngài bảo vệ hắn, ngày mai hồi kinh, ngài định xử lý hắn

như thế nào? Ngài thương nhớ hắn, vì hắn mượn binh tới đây, Thánh
thượng há để một người như vậy tồn tại trên đời, một khi có nghi kỵ, chỉ
cần hắn còn sống, ngài, phủ tướng quân... Mà đâu chỉ có một mình Thánh
thượng biết chuyện này! Hậu cung, tiền triều, ai ai cũng biết đến, con gái
Đại tướng quân..."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.