CUỘC CHIẾN ĐI QUA - Trang 921

- Chính mình cũng không biết nữa… Thế đấy, - Bakarov cũng bật cười

vẻ có lỗi, rồi nói tiếp bằng giọng nghiêm túc: - Mình đã hỏi thăm mọi
người về cậu, họ bảo cậu rất thân với gia đình ông Basov, chỉ cần cậu nói
với ông ấy nửa lời là mình sẽ được cấp một phòng riêng. Mọi người đều
được cả. Mình cũng đã chiến đấu, bị thương không chỉ một lần, huân huy
chương cũng có. Cậu biết đấy! Bao nhiêu lần chúng ta cùng đi giữa làn
đạn, cái chết ngu ngốc đã sờ đến gáy nhưng lại không mang mình đi để bây
giờ phải khổ sở thế này. Ta uống một cốc nữa chứ…

- Nào, - Tsanka hào phóng rút những đồng tiền vừa đi vay ra. - Còn

ông Basov thì cậu cứ yên tâm, một con người tuyệt vời.

- Nghe nói ông ấy rất quý người Chechnya, nhận cậu là con mà, -

Bakarov hy vọng nhìn vào mặt người chỉ huy cũ.

- Đúng vậy, - Tsanka uống cạn cốc, nhăn mặt, rồi làm ra vẻ quan trọng

hỏi: - Vợ cậu tên gì?... Vậy thế này, ngay hôm nay cậu cứ nói với cô vợ
Ayant của mình, chẳng bao lâu nữa các cậu sẽ có một phòng riêng, hiểu
chưa, trung sĩ?

- Báo cáo đại úy, hiểu ạ. - Bakarov rất mừng.

Vào hội trường, hai người bạn chiến đấu ngồi ngay hàng ghế đầu, vì

đã uống kha khá nên mặt đỏ gay, ánh mắt vui vẻ. Hai người im lặng nhìn
quanh, tìm người quen trong số các đồng hương. Không khí trang trọng và
lễ hội. Mọi người chờ đợi một điều gì đó mới mẻ, tươi sáng, vượt lên sự
mong đợi bình thường. Tsanka có cảm giác, ngay bây giờ một nhà lãnh đạo
Đảng cao cấp sẽ bước ra sân khấu và tuyên bố, tất cả những người Vainakh
có thể trở về quê hương, rằng Stalin và ban lãnh đạo của ông đã phạm
những sai lầm vô nhân đạo nghiêm trọng, và vì vậy xin lỗi toàn thể nhân
dân Liên Xô và thực sự chia buồn với những người vô tôi đã bị thiệt
mạng… Với những ý nghĩ đó, Tsanka cảm thấy như có vật đè nặng trong

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.