“Giặt cho sạch sẽ!”
“Này! Lưu Trọng Thiên!”
“Gọi ta là Vương gia!” Lưu Trọng Thiên khẽ mỉm cười, trở lại thư án
tiếp tục xem sách, thỉnh thoảng liếc nhìn về phía Thất Thất.
Uy Thất Thất vừa giặt vừa căm tức nhìn ra ngoài đại bản doanh, rõ
thật là, muốn tìm một chỗ thanh tĩnh để nghỉ ngơi, ai dè phải chịu lăng
nhục thế này, trở thành tôi tớ giặt quần áo cho tên Tam Vương gia chết bầm
đó, chư thần ơi, ngài phải chăng tính sai rồi, sao lại đày một người thừa kế
gia sản kếch xù thành kẻ sa cơ thất thế, nhìn đống quần áo trong tay, nếu có
bánh xà phòng thì thật tốt, hoặc nếu có người hầu trong nhà ở nơi này cũng
được.
Nhìn đống quần áo trong tay, sao giặt mãi không sạch nhỉ, Uy Thất
Thất đứng lên, chạy ra khỏi đại bản doanh, tìm bếp trưởng xin ít kiềm với
mỡ lợn, một hồi đổ qua đổ lại, tăng thêm nhiệt, bỏ thêm muối ăn, bếp
trưởng nhìn cô khó hiểu, không biết cô đang làm cái quái gì?
“Thành công rồi, xà phòng!” Thất Thất nhảy dựng lên.
Bếp trưởng nhìn khối tròn, rắn, màu vàng trong tay Thất Thất, nghi
hoặc hỏi “Uy tướng quân, đây là?”
“Xà phòng!” Dứt lời Thất Thất phấn khích chạy ra ngoài.
Thất Thất trở lại đại bản doanh khí thế ngút trời bắt đầu giặt quần áo,
Lưu Trọng Thiên tới đó xem, phát hiện trong chậu gỗ toàn là bọt màu trắng,
Uy Thất Thất vừa giặt vừa ca hát, không khỏi nhíu mày.
“Đó là thứ gì?”