Uy Thất Thất lỗ mãng đẩy rèm đại trướng ra, không chút suy nghĩ đã
bước vào trong, phát hiện bên trong không những chỉ có Vương gia mà cả
Trì tướng quân và Ngô Trung Nghĩa cũng ở đó, xem ra Lưu Duẫn nói
không sai chút nào.
Lưu Trọng Thiên ngồi trước thư án, lòng đầy phiền muộn, ngẩng đầu
nhìn chăm chú vào Uy Thất Thất, trên khuôn mặt kia có một lớp màu vàng
đầy gớm ghiếc bao phủ, không khỏi nhíu mày, chẳng lẽ mình thực sự phải
kết hôn với nữ nhân xấu xí này sao?
“Này! Lưu Trọng Thiên!” Thanh âm Thất Thất thật lớn, khiến cho Trì
tướng quân cùng Ngô Trung Nghĩa càng thêm phần hoảng sợ, bọn họ vô
cùng kinh ngạc, Uy Thất Thất sao dám làm càn như thế, gọi thẳng tên húy
của Tam Vương gia.
Lưu Trọng Thiên bất đắc dĩ nhìn cô, thật không biết phải nói với Thất
Thất thế nào. Nếu lấy cô về, không chỉ ở vấn đề dung mạo mà còn cả việc
cô chẳng có khuôn phép gì cả, tựa như một nữ nhân hoang dã không bị trói
buộc bởi các quy tắc. (Pig: ý ca nói Thất muội là người rừng đó hả *chớp
chớp*)
“Ngươi trừng mắt nhìn ta làm gì?” Thất Thất nhìn Lưu Trọng Thiên
“Lưu phó tướng nói Hoàng Thượng ban hôn là có ý gì?”
Không đợi Tam Vương gia Lưu Trọng Thiên mở miệng, Ngô Trung
Nghĩa mỉm cười tiến lên phía trước “Đây là Vương phi tương lai sao……”
“Vương phi vớ vẩn gì chứ, ta là Uy Thất Thất!” Uy Thất Thất trong
lòng đầy tức giận, vừa nghe thấy hai chữ Vương phi liền phát hỏa, bước lên
phía trước, hung dữ tóm lấy cổ áo trên y phục của Ngô Trung Nghĩa, cũng
như kéo thắt lưng hắn lôi đến chỗ bình phong.”
“Có phải ngươi truyền thánh chỉ không! Quay về báo cho tên cẩu
Hoàng Thượng kia, thánh chỉ của hắn ở trước mặt ta không có hiệu lực!”