Thiên tươi cười nhìn Uy Thất Thất, nữ nhân này, lại có thể nghĩ ra được
cách giúp chàng uống nước, khiến chàng thiếu chút nữa thì không khống
chế được, song loại cảm giác đó thực sự không tệ, chỉ là, càng khiến chàng
"đói khát" hơn thôi.
"Đồ tồi!" Thất Thất tức tối cấu chàng một cái, Lưu Trọng Thiên cố
nén đau đớn, giơ tay lên, lao thẳng về phía cô, nhưng không nỡ giáo huấn
cô, mà là ôm cô vào trong lòng.
"Còn muốn uống nước không? Cái tên đáng ghét!"
Thất Thất tháo một túi nước xuống từ trên đai lưng quần jean, ban nãy
thiếu chút nữa bị Lưu Trọng Thiên quăng ra xa, vừa nghĩ đến cảnh tượng
đó, sắc mặt liền đỏ ửng, cũng may có thể kịp thời ngừng lại, chưa mắc sai
sót lớn gì, bằng không nước cũng chẳng còn mà uống.
Lưu Trọng Thiên uống một ngụm nước, khẽ mỉm cười "Tiểu nữ nhân
này, vì tìm cô, bổn vương thiếu chút nữa đã chết trong sa mạc."
Thất Thất cũng thấy rất lạ, chàng ta ba ngày không có nước uống, làm
sao giữ được tinh thần như vậy, chẳng lẽ chàng ta có phép thuật hay sao,
Lưu Trọng Thiên thân mật ôm lấy bờ vai cô.
"Chẳng phải cô đã từng nói cây xương rồng có chứa nước sao? Ta đã
tìm thấy, uống xong hết khát, còn cả những con kền kền kia, ta nằm giả
chết, chờ chúng lao tới, dùng chưởng phong (*) bắn hạ, sau đó làm thịt!"
(*) đòn gió, lực từ bàn tay xé gió đánh tới đối phương
"Hóa ra vừa rồi ngài giả chết... Tôi còn tưởng rằng... Ngài thật đốn
mạt, nếu đã tỉnh táo, tại sao còn..." Uy Thất Thất muốn nói, nếu không bị
ngất xỉu, sao không tự mình uống nước chứ, báo hại cô tưởng chàng không
còn sức, tự dưng làm chuyện mất mặt...