"Ai nói với cô ta uống say hả, tên tiểu tử kia!" Lưu Trọng Thiên đột
nhiên mở choàng mắt ra, vẻ mặt giễu cợt, kéo Thất Thất đến trước người.
"Ngài, ngài làm sao vậy?" Thất Thất chỉ ra phía ngoài đại bản doanh,
rồi lại liếc nhìn Lưu Trọng Thiên, lẽ nào chàng ta giả say?
"Phiền phức, tới đây, hầu hạ bổn vương, cởi y phục ra giúp bổn
vương!" Lưu Trọng Thiên kéo tay Uy Thất Thất, đặt lên vạt áo trước ngực
mình "Nàng đã là Vương phi của bổn vương rồi, tối nay hãy cùng bổn
vương… nhé!"
"Lưu Trọng Thiên, chúng ta chẳng phải đã nói rõ rồi sao? Không
thể..." Thất Thất chưa kịp nói xong, Lưu Trọng Thiên đã quàng tay qua eo
cô, lấy tay bịt miệng cô lại.
"Nhỏ giọng thôi, ta cố ý vờ uống say, Ngô Trung Nghĩa này là tên gian
giảo, ban nãy bất cẩn nói lộ ra, Hoàng thượng phái Ngô Trung Nghĩa tới để
xem một thứ!"
"Thứ gì vậy?" Thất Thất nhìn Lưu Trọng Thiên với vẻ khó hiểu,
Hoàng thượng muốn xem cái gì?
Lưu Trọng Thiên khẽ cười bí hiểm, say sưa cầm đôi tay thon dài của
Thất Thất "Lạc hồng (*), lạc hồng của cô đêm đầu tiên!"
(*) giọt máu biểu hiện của cô gái còn trinh khi lần đầu XOXO
Thất Thất lập tức đỏ bừng mặt, đẩy Lưu Trọng Thiên ra, lòng rối như
tơ vò, nhìn dáng vẻ cười xấu xa của chàng ta, trong lòng bắt đầu thấy căng
thẳng, chàng ta sẽ không vì việc Hoàng thượng muốn xem lạc hồng... mà
làm chuyện bỉ ổi với cô chứ. Trên sa mạc, Lưu Trọng Thiên đã thiếu chút
nữa vượt rào, nên giờ đây bất luận thế nào Uy Thất Thất cũng phải đề
phòng chàng.