"Đừng động vào tôi!" Thất Thất nhanh chóng nhảy ra xa, nhìn Tam
Vương gia Lưu Trọng Thiên với vẻ cảnh giác, chỉ cần chàng dám tới đây,
Uy Thất Thất tuyệt đối sẽ phản kháng.
"Ha ha..." Lưu Trọng Thiên giũ tung vạt áo ra rồi phá lên cười, vẻ mặt
ngông cuồng và ngạo mạn.
"Cười cái gì?" Thất Thất lại lui ra sau một bước, trong lòng có chút
thấp thỏm. Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn
"Nữ nhân xấu xí như vậy, bổn vương đâu có hứng thú, trông thấy
khuôn mặt này của cô, chỉ cần là nam nhân ai cũng sẽ cảm thấy chán ghét,
lẽ nào cô thực sự tin rằng bổn vương muốn cô sao?"
Vóc người Lưu Trọng Thiên cao lớn đứng trước mặt Thất Thất, chàng
lạnh lùng siết cằm Thất Thất, soi xét kỹ gương mặt xấu xí của cô, tiếp theo
dời tầm mắt xuống phía trước ngực Thất Thất, dọa cô một phen vội che
chắn trước ngực.
"Nhìn cái gì? Ê, chẳng phải ngài đã nói không có hứng thú với tôi ư!"
"Ta nhìn xem cô có điểm nào giống với nữ nhân!"
Nói xong câu đó, Lưu Trọng Thiên bật cười ha hả, sau đó sải bước tới
trước vách tường đại bản doanh, tháo bội kiếm trên tường xuống, đột nhiên
tuốt kiếm ra khỏi vỏ, mũi kiếm sắc lẹm, kiếm khí lạnh băng chiếu lên
gương mặt lạnh lùng của Lưu Trọng Thiên, tôn lên vẻ oai phong khác
thường.
Uy Thất Thất sợ hãi lùi lại mấy bước, Tam Vương gia sẽ không thẹn
quá hoá giận, muốn một kiếm giết chết cô chứ, Vương gia thối chết tiệt
này, chẳng phải đã thỏa thuận rồi ư? Hiệp nghị cũng ký kết rồi, sao chàng
ta có thể dùng vũ lực ép buộc một nữ nhân chứ? Thất Thất cảnh giác trốn