"Ừ!" Lưu Trọng Thiên chuyên tâm suy tư, chỉ đáp lại qua quýt.
"Nhất định phải mang tôi theo!"
"Không được, nữ nhân đâu thể tham gia chiến trận, chuyên tâm làm
Vương phi của bổn vương cho tốt!" Lưu Trọng Thiên thản nhiên nói, căn
bản là coi thường người khác, nữ nhân thì sao có thể?
"Tôi ở lại doanh trại cũng không phải để làm Vương phi của ngài!" Uy
Thất Thất lớn tiếng kháng nghị.
"Bổn vương vừa là phu quân vừa là thống soái, cô vừa là thê tử vừa là
thuộc hạ, cho nên tuyệt đối phải phục tùng!"
"Phu quân? Thống soái? Lưu Trọng Thiên, ngài ỷ lớn bắt nạt bé!" Thất
Thất nổi nóng túm lấy tay Lưu Trọng Thiên, không cho chàng tiếp tục bày
binh bố trận nữa.
Lưu Trọng Thiên đã mệt rồi, vì thế cũng không xem tiếp bản đồ hành
quân kia nữa, trái lại cầm lấy tay Uy Thất Thất, kéo cô đến trước người, tỏ
vẻ nhẫn nại khuyên bảo.
"Bổn vương biết cô có nhiều mưu ma chước quỷ, thế nhưng lần trước
cô trúng độc, suýt chút nữa mất đi tính mạng. Đây không phải là chuyện
đùa, cho nên lần này cô hãy ở lại đại bản doanh, chờ bổn vương khải hoàn
trở về sẽ đón cô hồi kinh!"
"Không, không được, tôi muốn đi, ngài cũng bằng lòng rồi!" Thất
Thất có phần nổi giận, không đi đánh giặc, chờ đợi thật nhàm chán, như
vậy chẳng khác nào cái tên vô dụng Ngô Trung Nghĩa kia.
"Nếu cô còn tùy tiện làm bừa, bổn vương sẽ sai người trói cô lại! Cô
hiện giờ là Vương phi của bổn vương, không được bát nháo!"