"Lưu Trọng Thiên!"
"Gọi Vương gia!"
"Vương gia chết giẫm!" Thất Thất hất tay Lưu Trọng Thiên ra, giận
dỗi đi tới cạnh giường, ngả người xuống "Ai muốn làm Vương phi chứ, so
với heo có khác gì đâu, ăn không ngồi rồi!"
"Heo?" Lưu Trọng Thiên bị chọc cho phá lên cười, Uy Thất Thất thật
biết cách hình dung.
"Đúng, ngài hiện tại nuôi tôi trở thành heo con sao? Tôi rõ buồn
chán!"
"Khi nào mới có thể giống một nữ nhân đây?" Lưu Trọng Thiên thở
dài, không muốn tranh luận vấn đề này với Thất Thất nữa, chàng đã quyết
định chuyện gì rồi, tuyệt đối sẽ không lật lại.
Lưu Trọng Thiên đang định bố trí tuyến đường hành quân lại từ đầu,
chợt nghe thấy bên ngoài ầm ĩ một hồi, một binh lính hốt hoảng chạy vào,
vội quỳ xuống đất, thở hổn hển bẩm báo.
"Vương, Vương gia, không hay rồi, Ngô giám quân sai người dẫn theo
binh lính, đi bắt sư phụ nhà bếp, còn nói muốn giết hắn!"
"Giết hắn, vì cớ gì?" Lưu Trọng Thiên bước tới, vô cùng kinh ngạc,
không rõ tên Ngô Trung Nghĩa này lại muốn gì đây, vô duyên vô cớ tại sao
muốn giết người chứ?
"Ngô giám quân nói, đại sư phụ bỏ thuốc xổ vào trong canh gà của
ngài ấy, ngài ấy hiện đương nôn mửa và tiêu chảy, đau chết đi sống lại."
"Thuốc xổ!" Lưu Trọng Thiên lấy làm kinh hãi.