Rất nhiều quân Hung Nô lặn xuống sa mạc, đều im hơi lặng tiếng ngã
xuống lưới võng sa mạc, người Hung Nô không rõ nguyên nhân, số quân
còn lại kể ra cũng không nhiều lắm, hơn nữa cũng không dám manh động,
vì thế đôi bên đều trở nên tĩnh lặng, muốn quan sát rõ tình trạng đối phương
ra sao.
“Bọn chúng tạm thời sẽ không nấp trong cát nữa, phỏng chừng muốn
tấn công cũng phải tới khi trời tối, lúc đó trong sa mạc rất tối, chúng ta
không thể thấy hướng di chuyển của lưới võng.”
“Thất tướng quân, xem chừng bọn chúng bây giờ có khoảng 50, 60
người, ngộ nhỡ đêm tối tấn công chúng ta phải làm sao chứ?”
“Quân ta đã chết hơn 100 người rồi, chỉ còn lại ít người như vậy
không đủ gây cho chúng sợ hãi, chúng ta hiện tại có 150 người, cho dù
đánh trận cũng chưa chắc thua mà!” Uy Thất Thất nhìn nhìn trời, quân
Hung Nô lâu như vậy vẫn chưa có động tĩnh gì, phỏng chừng cô đã đoán
trúng rồi, ban đêm động thủ, quân mình có phần lâm vào thế bị động.
Uy Thất Thất đứng lên, buồn bã trở về đại trướng, ngồi một lát, lại đi
ra, vài binh lính bám theo cô hai bên, mục đích không phải nhìn cô, mà là
hy vọng Thất tướng quân có thể nghĩ ra biện pháp hay đối phó với quân
Hung Nô, bọn họ cứ ngóng trông Uy Thất Thất, khiến Thất Thất càng thêm
nản lòng.
“Trời đã sắp tối, mau thắp tất cả đuốc lên, sau đó sai binh lính mang
toàn bộ trống nhạc (tiếng trống và tấu nhạc) cùng với những đồ đạc có thể
kêu vang được ra đây, cố sức đập gõ khua! Thanh âm càng lớn càng tốt!”
Đám binh lính cũng không hỏi Uy Thất Thất tại sao, những việc Thất
tướng quân sắp đặt bao giờ cũng có lý, bọn họ châm tất cả đèn đuốc lên, lấy
tất cả trống nhạc ra, cả đồ bằng sắt, ngồi trong doanh trại đập gõ khua loạn
lên.