Uy Thất Thất nhảy xuống xe ngựa, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cánh
cửa vương phủ uy nghiêm kia, quả là một tòa kiến trúc tráng lệ, không biết
Trường An ngày nay, cũng chính là Tây An, liệu có còn danh lam thắng
cảnh lịch sử như vậy không, chỉ e từ lâu đã không còn nữa, hai ngàn năm,
một chiếc bát thuộc thời Hán, cũng là bảo vật vô giá, Lưu Trọng Thiên –
Vương gia chết giẫm này, chẳng phải càng thuộc loại đồ cổ sao, các mẩu
xương cốt cũng đáng giá lắm đây!
Lưu Duẫn đẩy cánh cửa ra, đi trước dẫn đường, Thất Thất bước theo
sau.
"Cung nghênh Vương phi!" Hơn chục tỳ nữ và gia đinh đứng hai bên
đồng thanh đón chào, Uy Thất Thất giật nảy mình, có phong thái thật đó,
chỉ một Tam Vương gia, mà lại có nhiều người hầu hạ như vậy, hơn nữa đa
số là nữ nhân, đúng là tên Vương gia háo sắc, Thất Thất nghĩ bụng.
Viên quản gia tầm tuổi trung niên bước tới, trông thấy Thất Thất, mặt
mày biến sắc, thật kinh hoàng, hồi lâu sau mới dám ngẩng đầu lên, khiếp
đảm nói với Uy Thất Thất "Vương phi, tiểu nhân tên là Lưu Toàn, là quản
gia trong vương phủ, nếu có chuyện gì, cứ dặn dò Lưu Toàn làm ạ!"
"Ờ!" Thất Thất biết ông bị bộ dáng của mình hù dọa, lại nhìn đám nha
hoàn tỳ nữ đứng hai bên, bọn họ đều bối rối cúi đầu xuống, chắc chỉ nhìn
thoáng qua, không dám nhìn lần nữa, nghe nói tướng mạo Vương phi xấu
xí, hôm nay được tận mắt thấy, nhất định là đã dọa chết bọn họ.
Uy Thất Thất mặc kệ bọn họ có yêu mến mình hay không, dù sao cô
cũng không phải Vương phi thực sự, đây là do tên Hoàng thượng ấm đầu
nghĩ ra, cô và Lưu Trọng Thiên đã làm hiệp nghị, chỉ cần chàng ta không
quá đáng, Uy Thất Thất vẫn có thể chịu đựng được.
Uy Thất Thất liếc nhìn y phục của mình, vụ nổ bom dầu cá đã thiêu
cháy chiếc quần của cô, thủng lỗ chỗ khắp nơi, đôi giầy cũng đi tong mất