“Đồ ngu, bị nữ nhân đánh còn vác mặt về tìm ta!”
“Không phải a, lão đại, nữ nhân này lợi hại lắm……”
“Tránh ra, đồ vô dụng!” Nam nhân kia đẩy tên đàn em sang một bên,
lạnh lùng tiến lên.
Mười mấy người đứng ở trước mặt Uy Thất Thất, vóc dáng cao to
đứng trước mặt Thất Thất, trông thấy Thất Thất gầy yếu, nhỏ nhắn liền phá
lên cười “Ngươi bị con quỷ nhỏ này đánh sao?”
“Đúng vậy, lão đại!”
“Ha ha! Thật mắc cười! Trông chẳng khác nào con kiến nhỏ!”
Con kiến nhỏ? Uy Thất Thất lạnh lùng bước lên, nhìn gã nam nhân
cao to trước mặt, ước chừng cao hơn Thất Thất ba cái đầu “Này! Báo danh
đi, bằng không lát nữa ngươi bị đánh ngã, nói không nên lời đâu”
“Ôi chao, lợi hại thật đó, ta là tiểu bá vương Triệu Tam Bưu, ngươi
nếu có thể đánh ngã ta, ta liền gọi ngươi là nghĩa mẫu [mẹ nuôi]”
“Vậy chờ làm nghĩa tử [con nuôi] đi!” Thất Thất buộc tóc đuôi ngựa
lại cho chắc, hai tay chống eo, vẻ mặt hào hứng nhìn Triệu Tam Bưu.
“Nếu ngươi thua, dập đầu trước ta ba cái, đúng hạn phải nộp phí bảo
kê!”
“Một lời đã định!”
Tên tiểu tử vừa bị đánh kia liền kéo Triệu Tam Bưu “Lão đại, đừng
hứa hẹn nhiều lời, nữ nhân kia có vẻ thuộc tà môn, võ công quái dị lắm”
“Xéo! Đồ ngu!” Triệu Tam Bưu xắn tay áo lên, xông thẳng về phía
Thất Thất.