mà, hay là vì mái tóc ngắn? Cho nên bọn họ nhầm cô là nam nhân? Nhưng
nam nhân ở đây đều để tóc dài mà…
Thất Thất đột nhiên nghĩ tới túi sách của mình, bên trong hẳn phải có
một chiếc gương trang điểm nhỏ! Cô đi tìm túi sách, cuối cùng cũng tìm
thấy cái gương, ha ha, tốt quá, chưa đánh mất, nhưng khi thấy mình trong
gương…
Một tiếng hét chói tai vang lên, khiến Tam vương gia Lưu Trọng
Thiên hoảng hồn, không biết đã xảy ra chuyện gì, liền qua đó xem, phát
hiện Thất Thất ngồi thừ người ra, trong tay cầm một vật nhỏ tròn tròn.
“Sao thế?” Lưu Trọng Thiên nghi hoặc hỏi.
Thất Thất dời tầm mắt sang phía Lưu Trọng Thiên, tỏ vẻ đáng thương
nói “Sao tôi lại trở nên xấu xí như vậy?” Thoáng chốc nước mắt tuôn rơi
lăn dài trên gò má cô.
“Nam tử hán, xấu đẹp có làm sao đâu, ta còn tưởng là chuyện gì ghê
gớm lắm! Lại còn khóc nhè, sao giống nữ nhân vậy!” Lưu Trọng Thiên bất
giác vươn tay ra, lau nước mắt cho cô “Được rồi, ta không muốn nhìn thấy
bên cạnh ta có một binh lính khóc nhè!”
Thất Thất ràn rụa nước mắt ngước nhìn Lưu Trọng Thiên “Ngài có bộ
dạng như tôi thử xem, có khi ngài còn khóc dữ dội hơn tôi đấy!”
Lưu Trọng Thiên dở khóc dở cười trước câu nói của cô, dung mạo con
người là do cha mẹ ban tặng, từ nhỏ đã thế, vì sao đến bây giờ mới bi
thương như vậy…
Thất Thất biết không thể nói rõ với hắn, cuống cuồng đem giấu gương
đi, định đi ra ngoài hít thở bầu không khí, Lưu Trọng Thiên nhìn cô với vẻ
quái lạ, bắt lấy tay cô “Uy Thất Thất, ngươi giấu gì đó?”