“Ngươi không được dẫn sấm sét nữa, rất nguy hiểm, lần này đánh chết
quân Hung Nô, nhưng lần sau có thể sẽ là quân Đại Hán ta!”
“Hừ, cái đó vốn để cho bản thân tôi dùng mà!”
“Ngươi muốn chết?”
“Không phải muốn chết, là muốn sống, nói ngài cũng không hiểu
đâu!”
Thất Thất cũng không biện bạch nữa, chạy về chỗ ổ đệm của mình, cô
tiếc hùi hụi vì đã không thể xuyên qua thành công, bắt đầu nhẩm tính,
ngoài biện pháp này ra còn cách nào khác có thể đưa cô trở về không? Tạm
thời nghĩ nát óc chưa ra.
Ngày hôm sau, Thất Thất bị đánh thức từ sáng sớm tinh mơ, cô thấy
Lưu Trọng Thiên đã ăn mặc chỉnh tề rồi, chẳng lẽ lại muốn đi đánh giặc.
“Thất Thất, mau sửa soạn đi, chúng ta xuất chinh sa mạc, đêm nay
phải cắm trại trong sa mạc!”
“Tới sa mạc?” Thất Thất phấn chấn tinh thần hẳn lên, xem ra, cô
muốn đi chơi sa mạc, tạm thời chưa quay về được, ở Đại Hán xem sa mạc
cổ đại cũng không tệ a.
“Chớ vui mừng như vậy, là đi đánh trận, không phải là đi du ngoạn!
Còn nữa, thay y phục đi!” Lưu Trọng Thiên ném cho cô một bộ y phục của
binh lính.
“Ngay bây giờ?” Thất Thất nhận lấy bộ y phục đó.
“Phải, không còn thời gian nữa, mau lên!” Lưu Trọng Thiên bắt đầu
chỉnh lại đai lưng vừa rộng thùng thình vừa dày cộp.