Thất Thất cầm y phục, hết sức gượng gạo “Ngài có thể tránh đi một lát
được không!”
“Tránh đi? Ngươi là nữ nhân à? Còn ngượng nghịu nỗi gì, mau lên,
đây là quân lệnh! Làm chậm trễ hành trình, sẽ lấy đầu ngươi đấy!”
“Lợi hại gớm nhỉ?” Thất Thất ngán ngẩm nhìn hắn, cầm y phục chạy
ra sau bức bình phong, nhanh chóng thay y phục.
Lưu Trọng Thiên bất đắc dĩ lắc đầu, đúng là con nít, giữa nam nhân
với nhau có gì phải xấu hổ, hắn ngẩng đầu nhìn về phía tấm bình phong,
bất giác ngẩn người, ánh nắng chiếu rọi nơi bình phong, lộ ra bóng hình
thấp thoáng, lung linh diễm lệ, duyên dáng yêu kiều, cánh tay mảnh dẻ, eo
thon… Đó căn bản là một nữ nhân, trong lòng Lưu Trọng Thiên chấn động,
sải bước về phía bình phong, hắn muốn loại bỏ nghi ngờ của mình.
Thất Thất nghe thấy tiếng bước chân, hoảng hốt lo sợ, mặc y phục vào
với tốc độ nhanh nhất có thể, khi Lưu Trọng Thiên tiến vào sau bình phong,
cô đã mặc xong y phục binh lính rồi, sau đó nhìn Lưu Trọng Thiên cười ha
ha “Có hơi rộng chút!”
“Ờ!” Lưu Trọng Thiên lập tức lắc đầu một cái, lui ra ngoài, mình làm
sao vậy? Sao lúc nào cũng xem Thất Thất là nữ nhân, ngoại trừ đôi mắt kia
ra, rốt cuộc còn điểm gì thu hút tầm mắt hắn nữa, điên rồi, lẽ nào thực sự
cần nữ nhân, đến nỗi xuất hiện ảo giác?