Tiểu Vu Tử thấy quái lạ, Hoàng thượng tìm ngự y làm gì, song hắn
nào dám hỏi, chỉ cần không gây khó dễ cho mình là được, chưa đầy một lát
Trương ngự y đã bị triệu tới.
Trương ngự y khấu kiến Hoàng thượng xong, đứng ngay ngắn một
bên, chờ Hoàng thượng căn dặn, chẳng lẽ trong cung có người nào sinh
bệnh hay sao? Nếu là sinh bệnh, vì sao gọi hắn đến Dưỡng Tâm điện nhỉ?
“Trương ngự y! Trẫm hỏi ngươi, có loại thuốc nào có thể khiến người
ta thoạt nhìn giống như người đã chết không, nhưng thật ra là giả chết ý?”
Hoàng thượng đột nhiên đặt câu hỏi, hắn đang hoài nghi, Lưu Trọng Thiên
không cần thiết lập lờ đánh lận con đen (*), chỉ có một sự thật rõ rành rành,
Uy Thất Thất căn bản chưa chết, có người lừa gạt hắn.
(*) hành động xảo trá, lừa gạt để mưu lợi riêng
Trương ngự y ngẫm nghĩ đôi chút “Có, song nó không phải loại thuốc
trong cung, tương truyền đó là thuốc hiếm của bộ lạc dân tộc thiểu số
chung quanh Đại Hán, rất hiếm thấy, thần cũng chỉ nghe nói mà thôi, hình
như có liên quan với cổ thuật.”
Hoàng thượng siết chặt nắm tay “Nói như vậy, trẫm lại bị Uy Thất
Thất đùa giỡn rồi, là ai giúp đỡ nàng, chẳng lẽ là Lưu Trọng Thiên sao?
Nếu như Tam vương gia xảo quyệt còn đây, trẫm nhất định phải chỉnh đốn
nghiêm hắn, đáng tiếc hắn đã qua đời nhiều năm rồi…”
Đại Hán thiên tử thoáng vung tay, ngự y hiểu ý Hoàng thượng, lặng lẽ
lui xuống.
Tiểu Vu Tử dường như đã nghĩ thông, chẳng trách trong quan tài trống
không, hóa ra là kim thiền thoát xác (*)… Nhưng Uy Thất Thất đi đâu
được nhỉ, Tam vương gia khi đó cũng đổ bệnh nặng, giống như không phải
thông đồng với nhau…