chạy được vài bước, phát hiện ngòi nổ kia quá ngắn, tiếp đó một tiếng nổ
lớn vang lên, bụi cát bay tứ tung, dầu cá bắn tung tóe, ánh lửa ngợp trời,
một vùng sa mạc rộng lớn chìm trong biển lửa.
Lưu Trọng Thiên đột nhiên đứng bật dậy, trước mặt toàn là khói đen
lẫn bụi cát, không thấy bóng dáng Thất Thất đâu cả, hắn sải bước tiến về
phía trước, trong lòng hoảng hốt vô cùng, Uy Thất Thất sẽ không bị nổ tan
xác chứ?
Bỗng có tiếng ho khù khụ, Uy Thất Thất bước ra khỏi đám khói dày
đặc, gương mặt đen sì, cao giọng mắng “Quỷ tha ma bắt, sặc chết tôi rồi,
làm ăn kiểu gì vậy, chưa chi đã nổ, thiếu chút nữa nổ banh xác tôi rồi!”
Lưu Trọng Thiên thở phào nhẹ nhõm, rồi trở về chỗ ngồi, trấn tĩnh lại
tinh thần, ban nãy hắn có hơi thất thố.
“Đây quả là kỳ tích!” Trì tướng quân đứng lên, vỗ tay hoan hô, tiếp đó
toàn bộ đám binh lính đều phấn khích reo hò.
Thất Thất lanh lẹ bước tới trước mặt Lưu Trọng Thiên “Vương gia,
nếu chúng ta làm hơn chục cái hũ như vậy chôn dưới sa mạc, thì khi đại
quân Hung Nô đột kích, chúng ta chỉ cần châm ngòi nổ là xong, song
chuyện châm ngòi nổ có gặp chút trục trặc, hôm nay thiếu chút nữa nổ bay
tôi rồi, ha ha!”
Thất Thất lau qua mặt, mồ hôi lẫn bụi bẩn hòa vào nhau, hằn in mấy
vệt đen trên mặt, trông rất buồn cười. Lưu Trọng Thiên lập tức dời tầm mắt
sang chỗ khác, nếu nhìn thêm nữa, hắn sẽ không thể nhịn cười được, hắn
nổi tiếng là người nghiêm túc, đâu thể ở trước mặt quân lính bị tên tiểu tử
này chọc cười chứ.
“Ha ha! Thất Thất, cậu nhìn cậu kìa!” Lưu phó tướng phá lên cười
“Mau đi tắm rửa đi, bằng không mọi người sẽ bị dọa chết mất!”