CUỘC CHIẾN KHÔNG KẾT THÚC - Trang 439

vào tháng Bảy 2001, và chuyến viếng thăm của Sharon tới Haram al-Sharif
đã làm dấy lên làn sóng bạo động Intifada. Sẽ không ai biết tại sao Sharon
đã lao vào một hành vi khiêu khích như thế. Ở Israel người ta bây giờ chỉ
nói đến khả năng có cuộc bạo động Palestine. Phải chăng ông đã cố tình tạo
ra một cuộc bùng nổ?

Giải thích phổ biến nhất rất đơn giản: Sharon sợ bị gạt ra ngoài cánh

hữu bởi sự tái xuất của Binyamin "Bibi" Netanyahu, người đang có dấu
hiệu trở lại chính trường. Còn hành vi nào tốt hơn là có một lập trường về
tính bất khả phân chia của thành thánh Jerusalem? Có thể là tầm thường,
nhưng người ta không thể coi thường tầm quan trọng của những cuộc tranh
giành chính trị tầm thường về các vấn đề sống còn của Israel là chiến tranh
và hoà bình. Cũng thế, việc Barak từ chối ngăn chặn cuộc viếng thăm có thể
có nguyên nhân vừa là do ông sợ bị lợi dụng về vấn đề Jerusalem, vừa vì
ông ý thức rằng ông có nhiều cơ may thắng cử chống lại Sharon hơn là
chống lại Netanyahu. Là một trong những bậc lão thành của thế hệ cuối
cùng, Sharon phải biết ơn Intifada mà ông đã kích nổ để đưa ông lên nắm
quyền.

Nhiều người bỏ phiếu cho Sharon có thể hy vọng sự trở lại của một

Arik cũ ở Beirut, sẵn sàng đáp lại mỗi viên đạn bằng một tên lửa và bắt
người Palestine trở về vị trí của họ. Thế giới Ả Rập lên án việc lên nắm
quyền của con người mà họ gọi là "Tên Đồ tể ở Beirut" nhưng Sharon đã
tiến tới một cách thận trọng. Có thể Sharon đã bênh vực hành động của ông
trong cuộc chiến Lebanon, nhưng hình như ông đã học được rằng cần phải
tranh thủ được sự đồng tình của công chúng Israel trong việc thực hiện các
chiến dịch quân sự. Các nguy cơ chia rẽ trở nên còn rõ ràng hơn do vụ ám
sát Yitzhak Rabin, người mà Sharon từng phục vụ trong tư cách một cố vấn
về chủ nghĩa khủng bố.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.