CUỘC CHIẾN THỪA KẾ - Trang 135

cố tới thăm chớp nhoáng ba bốn năm một lần, trong khi anh chủ tâm mỗi
năm ít nhất thăm bà một lần. Đúng vậy, anh là người duy nhất xứng đáng
với gia sản Tyersall Park.

Adam và Piya xuất hiện từ phòng ngủ, và Eddie lập tức đi vào—không nên
lãng phí giây phút nào thời gian của anh. Chiếc giường phủ màn trướng của
bà Su Yi có tấm ván đầu được chạm trổ nghệ thuật cầu kỳ, hợp thời đã
được thay bằng một chiếc giường bệnh viện hiện đại có tấm nệm điện liên
tục nhấc cơ thể người bệnh lên để tránh lở loét do nằm lâu. Nếu không có
ống oxy nơi mũi và một vài chiếc ống thò ra từ các mạch trên cánh tay,
trông bà thật bình thản khi nằm đó dưới tấm chăn lụa hoa sen lộng lẫy. Một
chiếc máy theo dõi nhịp tim đặt trên giá lặng lẽ nở ra co lại bên cạnh bà,
màn hình của nó thể hiện từng nhịp tim biến đổi của bà. Eddie đứng dưới
chân giường, tự hỏi không biết có nên cầu nguyện đôi chút hoặc làm điều
gì đó hay không. Điều này có vẻ hơi ngớ ngẩn, bởi vì anh không thực sự tin
vào Chúa, nhưng anh đã hứa với dì Victoria. Anh quỳ xuống bên cạnh bà,
chắp tay lại, và ngay khi vừa nhắm mắt lại, anh nghe thấy một giọng nói
sắc sảo bằng tiếng Quảng Đông, “Nay zhou mut yeah?” Làm cái quái gì
thế?

Eddie mở mắt ra và thấy bà ngoại đang nhìn mình.

“Bỏ con… Ý cháu là, Ah Ma! Rốt cục thì bà cũng đã tỉnh rồi! Cháu định
cầu nguyện cho bà.”

“Nay chyee see ah!

34

* Bỏ cái trò đấy đi. Ta chán ngấy với mấy cái trò cầu

nguyện này rồi. Lúc ta còn ở bệnh viện, sáng nào Victoria cũng đưa ông
giám mục See Bei Sien tới ê a mấy bài cầu nguyện ngu xuẩn, nhưng lúc đó
ta quá yếu nên không đuổi lão đi được.”

Eddie phá lên cười. “Nếu bà muốn, cháu có thể đảm bảo giám mục See
không bao giờ được phép gặp bà nữa.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.