CUỘC CHIẾN THỪA KẾ - Trang 133

“Vậy dạo này anh làm gì? Anh có làm việc không hay chỉ sống cuộc đời
thảnh thơi thôi?”

Adam cảm thấy khó chịu, nhưng anh được giáo dục quá tốt nên

không để lộ bất cứ phản ứng nào. Tại sao lại có quá nhiều người đến vậy
cho rằng chỉ vì mang tước hiệu hoàng gia mà anh không cần phải làm việc
để kiếm sống? “Tôi làm trong ngành F&B.

33

† Tôi có một nhà hàng ở

Central Embassy, là trung tâm thương mại mới nhất trong thành phố, và tôi
cũng có một số xe tải chở thực phẩm sành điệu phục vụ các món ăn nhẹ
chính hiệu Würstelstand của Áo như bratwurst, currywurst, và Käsekrainer.
Chú biết không, loại xúc xích phô mai của Áo?”

“Một xe tải xúc xích! Anh thực sự kiếm được lợi nhuận từ cái đó?” - Eddie
hỏi.

“Bọn tôi làm khá tốt. Chúng tôi đỗ xe ở tất cả những điểm sống xuyên đêm
ở khắp thành phố. Mọi người đều thích ăn nhẹ vào đêm khuya sau khi ra
khỏi quán bar hoặc hộp đêm.”

“Hừm. Đồ ăn nhẹ dành cho người say. Lời thật.” - Eddie nói với giọng hợm
hĩnh bóng gió không-hề-tế-nhị. Anh đang chờ Adam hoặc Piya hỏi xem
anh làm nghề gì thì dì và dượng anh bước ra khỏi phòng. “Bà đang ngủ,
nhưng con có thể vào.” - Bà Catherine nói với con trai.

Catherine ngồi xuống chiếc ghế dài bên cạnh Eddie, bỗng nhiên lộ vẻ hoàn
toàn mất tinh thần.

“Hôm nay bà thế nào?” - Eddie hỏi.

“Khó nói lắm. Francis bảo rằng chừng nào morphine còn chảy thì bà còn
không cảm thấy đau đớn. Chưa bao giờ ta thấy bà lại trông... mỏng manh
đến vậy.” - Catherine nói, giọng hơi vỡ ra. Taksin đặt một bàn tay an ủi lên
vai bà trong lúc bà tiếp tục nói. “Lẽ ra ta nên qua đây hồi tháng Mười một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.