CUỘC CHIẾN TRANH BÍ MẬT CHỐNG HÀ NỘI - Trang 360

Giữa năm 1964, SACSA chuyển tiếp đề nghị của Russell cho phép SOG
tiến hành các hoạt động này như đã nêu trong kế hoạch 34A. Bản đề nghị
đã đi được chặng đường dài đến Uỷ ban 303. Tuy nhiên, tại cuộc họp của
Uỷ ban, Giám đốc CIA McCone lập luận một cách thuyết phục rằng “việc
hình thành lực lượng du kích trong người H' Mông và dân tộc ít người khác
ở Bắc Việt Nam là chức năng của CIA(

1

). Ủy ban 303 hậu thuẫn ý kiến này.

Tương tự, CIA và SOG còn va chạm về việc khởi động chiến dịch “Shining
Brass” ở Lào mùa thu 1965. CIA cho rằng việc đó đi quá xa ngoài nhiệm vụ
ban đầu của 34A và nêu ý kiến phản đối. Cuối tháng 12-1965 SACSA báo
cáo cho Cyrus Vance biết “CIA từ chối không tích cực hỗ trợ SOG vạch kế
hoạch và xâm nhập các toán mới... vì họ cho là việc đó sẽ ảnh hưởng tiêu
cực đến chương trình của họ (tại Lào)”. Don Blackburn, sếp của SOG, cũng
nói như vậy vào tháng 1-1966: “hoạt động của Shining Brass không được
CIA hỗ trợ”(

[613]

).

Tại Lào, hoạt động của CIA đặt dưới sự kiểm soát của “Nguyên soái chiến
trường”, Đại sứ Bill Sullivan. Sullivan và CIA hình thành nên một liên
minh đầy quyền lực để hạn chế hoạt động của SOG trong những năm sau
đó. Trong cuộc chiến đấu liên ngành ở Washington, SACSA luôn bị qua
mặt.

Nói tóm lại, tuy SACSA trở thành người ủng hộ SOG nhưng là kẻ yếu trong
nền chính trị quyền lực của Washington. Trong các trận đấu, SACSA không
thể với đến những nhân vật thật sự có quyền lực ở Lầu Năm Góc - Chủ tịch
và các tham mưu trưởng - đến yểm trợ và cùng chiến đấu. Nhiều nhất, giới
lãnh đạo quân sự cũng chỉ là người bảo trợ lưỡng lự. Chủ tịch và Hội đồng
tham mưu trưởng liên quân biết rõ cách chiến đấu trong nền chính trị
Washington nhưng không làm như vậy. Hoạt động của SOG chưa đủ tầm
quan trọng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.