CUỘC CHƠI NHAN SẮC - Trang 238

hay đâu đó... Mặc dù Varya ít khi nào mua lầm sách, nàng thích đọc trước
các bài phê bình rồi sau mới chọn tác phẩm cụ thể.

“Lâu lắm rồi mình chưa đi tàu điện. Cả trăm năm rồi”.
Mua vé rồi đứng xếp hàng chờ cà phê xong, cô hướng về sân ga - và rất

nhanh sau đó đã ngồi gần cửa sổ trong chiếc ghế mềm của tàu Express.

Lên đường...
Thậm chí còn tiếc là đường không đủ dài...
Cứ để con tàu lao và lao mãi về phía trước...
Varya tháo chiếc khăn quàng ấm áp, nới nút áo khoác, lấy quyển truyện từ

túi xách ra nhưng không đọc - có quá nhiều ấn tượng cũ và mới, còn suy
nghĩ thì rối tung, lúc hướng về Lilka, lúc lại về bản báo cáo đang bị bỏ dở,
lúc thì trong đầu lại vang lên một giai điệu kỳ lạ, không hiểu từ đâu, dễ chịu,
nhưng lại quá khẩn khoản và hoàn toàn xa lạ. Nó như gọi mời đến một nơi
xa, lại như muốn kể chuyện gìhay cảnh báo: “Hãy nghe tôi, hãy lắng nghe,
đừng xao lãng!”.

Varya bắt được một lóe sáng của sự tò mò và cố nghĩ ra từ có thể mượt mà

gắn vào “la-la-la” âm vang, pha trộn với những tiếng chuông gần như không
nghe được. Đầu Yulia Klimova tiên câu cú hoàn toàn không thành, chỉ ra
được những lời nhăng cuội, nhưng sau những dòng thế này tuôn ra:

Em đang đến nơi không người mong đợi
Nhưng giờ chẳng ai hay, không ai mời gọi
Nơi em đến cánh cửa nào khép kín
Tin tin ngờ ngờ, hay em ơi đừng tin
Thơ thẩn gì mình chứ! - Varya thầm thì, quay mặt về phía cửa sổ và cười.

Tiếng nhạc dường như lui đi, nhưng lời hát vẫn nhảy nhót trong đầu, không
để nàng chuyển hướng sang những cánh đồng phủ tuyết, những hàng cây trơ
trọi, tường rào và nhà cửa. Mặc dù những bức tranh thay đổi này không nhìn
rõ lắm - trời tối rất nhanh, thêm vào đó mây đen kéo về, và quang cảnh trở
nên tối tăm, buồn bã.

“Mùa xuân ơi, người ở đâu, hãy đến nhanh lên”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.