CUỘC ĐỜI DÀI LẮM - Trang 353

gì cũng chỉ nhát gừng, thậm chí còn tỏ ra nhẫn chịu và biết điều
đến không tin nổi: “Đồng chí đừng quá bận tâm đến tôi. Cuộc đời
là một sân chơi. Tôi chơi sai luật tôi bị bật ra là phải rồi, đâu có oán
ai. Chỉ oán mình ngu dại. Đồng chí về đi!” Rồi im. Tiếng võng
buộc ở hai đầu cột rin rít như tiếng võng ở rừng. Lòng anh se lại. Có
tháng lương và chút tiền thưởng vừa lĩnh, anh kín đáo dúi cả vào tay
bà vợ. Ra đến cổng, vẫn còn nghe tiếng ông rền rĩ: “Ai phải ngửa
tay đi nhận của bố thí. Giả cho người ta ngay”. Sau đó là tiếng đàn
bà khóc tắc nghẹn.

Có lẽ chỉ có Đăng Điền với sự đến chơi thi thoảng là đánh động ở

ông cái nhu cầu tâm sự, được chuyện trò. Mỗi lần đến, gã ngồi
không lâu nhưng cũng đủ thời gian để thông báo cho ông về mọi
diễn biến tình hình trong Công ty. Ông nghe chăm chú, chốc chốc
lại thở dại hoặc cau mày nhìn đi nơi khác. Thì ra con người này vẫn để
một mẩu tim óc của mình lại cái nơi mà từ đó mình đã bị đánh Nốc
ao như một thứ nghiệp chướng, một thứ nợ đồng lần dầu muốn
cũng không dễ mỗi lúc mà dứt ra được. Điền nghĩ và lắc đầu cười
thầm.

Câu chuyện của họ thường diễn ra như thế này.

- Có gì mới không? – Chủ nhà hỏi.

- Thiếu cha gì – Khách lôi trong túi ra một chai rượu một bịch

đồ nhậu.

- Tao nghe nhiều người khen thằng cha này!

- Nhiều người là ai? Thợ cạo mủ à? Công nhân à? Ôi dà, cái số

đông lam lũ ấy sao gọi là nhiều được. Chỉ cần thêm một miếng
thịt, một đồng cắc là họ bán rẻ linh hồn hết. Quần chúng là
thế. Nhân dân muôn năm! Một đối tượng tuyệt vời để các nhà lãnh
đạo costher yên tâm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.