CUỘC ĐỜI DÀI LẮM - Trang 449

cuồng mê, hắn lại nhẹ nhàng khép ngực áo cô lại, dùng một ngón
tay búng nhẹ vào chút đầu lưỡi đang thè ra nhẫy nhọn như lưỡi rắn
của cô:

- Rất tối! Em sẽ là một người đàn bà rất tốt trong chuyện gối

chăn nhưng bây giờ chưa phải lúc. Chỉ có điều, nếu xong việc, gặp
lại, cô bé nên cố tỏ ra con nhà một chút chứ đừng xử sự, nói năng
như con điếm như thế.

Nói xong, không đợi cho bàn tay con đàn bà đang rung lên kia

phóng vào mặt, hắn sây lưng đi ra ngay. Một tiếng nói uất ức
thốc theo: “Đồ dê già khốn nạn!” Hắn cười, bước rảo chân hơn.
Cô đang nói bố cô chứ đâu phải nói tôi. Một lần nào đó cô thử hỏi
má cô xem hơn chục năm nay có lần nào bà ấy được cái thân hình
phì nộn kia lật úp lên bụng chưa hay là bố cô toàn đi với đám Cave
nhà hàng hoặc mấy con bé ất ơ muốn tập sự làm phóng viên
truyền hình, báo chí tại địa phương có việc đến nhờ vả để đễn nỗi
mới chưa tròn sáu chục tuổi đã trở thành một lão già bất lực? Và thật
may, chính nhờ cái sự bế khí khốn khổ đó mà lão đã trở thành kẻ cơ
mưu hiểm độc rất có lợi cho tôi. Nói thực nhé, nếu cô không phải
con ông ấy, nếu tôi và bố cô không có chuyện hệ trọng cần làm
thì đêm nay, giữa cảnh sắc hoang dại này, tôi sẽ cho cô… be bét. Còn
bây giờ, ý tưởng “Phải cho thằng Vận đi luôn…” trong cái đầu độc
địa của bố cô đang ám ảnh tôi nhiều hơn là xác thịt thơm ngây của
cô, cô gái lẳng tình quê ạ!

Chợt nhớ đến câu nói vu vơ nhưng đầy tính xác quyết trong

bữa nhậu với một chuyên viên kinh tế cao cấp vốn quen biết mới
từ Hà Nội vào hôm rồi, hắn bon thẳng xe đến nhà một bạn hàng
truyền thống, vào đề luôn: “Còn ba trăm tấn đang tồn kho, giá
rất hời, chỉ ngang bằng giá thành, xách tiền đến mua ngay đi,
kẻo không chỉ tuần sau nó lại lên giá”. Lão bạn hàng nghi ngờ: “Vậy
tại sao các ông không giữ lại để đến tuần sau hẵng bán?” Hắn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.