Cuộc Ðời Ðức Phật
100
P
P
H
H
Ậ
Ậ
T
T
G
G
Ặ
Ặ
P
P
L
L
Ạ
Ạ
I
I
C
C
Á
Á
C
C
Ð
Ð
Ệ
Ệ
T
T
Ử
Ử
T
T
R
R
Ư
Ư
Ớ
Ớ
C
C
K
K
I
I
A
A
Ðức Thế Tôn vào đại thành Ba-la-nại. Ngài khất thực qua các
đường phố, và sau khi thọ trai xong, Ngài thẳng đến vườn lộc-uyển.
Ngài biết là Ngài sẽ tìm ra các đệ tử trước kia của Uất-đầu-lam-
phất.
Năm môn đệ thấy Ngài từ xa đi lại, họ nhận ra Ngài và nói với
nhau:
"Chúng ta không biết người đang đi về hướng chúng ta kia là ai
sao? Người ấy không phải là vị đạo sư khổ hạnh mà xưa kia từng
làm ta sửng sốt để rồi một hôm dứt khoát chống lại pháp môn cực kỳ
khắc khổ ấy sao? Nếu sự khổ tu của người ấy không phải là đường
hướng đích thực cho người ấy đi đến vô thượng bồ đề thì làm sao
ngày nay tư tưởng của người ấy có thể giúp ích chúng ta trong khi
người ấy vẫn bị tham dục, hèn nhát tác động? Chúng ta không cần
phải ra đón người ấy hoặc đứng lên khi người ấy đến; chúng ta
không cần phải ôm y bát cho người ấy; chúng ta không cần phải
nhường chỗ cho người ấy. Chúng ta sẽ nói với người ấy: "Ở đây hết
chỗ rồí. Chúng ta sẽ không mời người ấy ăn uống gì cả."
Họ quyết định như vậy. Nhưng Ðức Thế Tôn mỗi lúc một tiến đến
gần, Ngài đến gần bao nhiêu thì họ lại càng nao nao bấy nhiêu. Họ
tự nhiên muốn đứng lên. Họ quýnh quáng như bầy chim cố thoát
khỏi lồng đang bị lửa đốt bên dưới. Họ cảm thấy bất an; họ bồn
chồn như thể họ bị ngã bịnh. Cuối cùng, họ từ bỏ ý định, họ đồng
loạt đứng lên và ùa chạy đến Ðức Thế Tôn. Người thì cầm bình bát,
người thì ôm y phục, người thì bày chỗ ngồi. Họ đem nước đến rửa
chân Ngài và đồng thanh cất tiếng chào mừng: